5.
“Còn bé tí thế mà đỏng đảnh cái gì, uống nước thôi mà cũng cần máy lọc nước riêng à?”
Bố chồng cũng hùa theo mắng tôi:
“Mẹ con có thói quen sạch sẽ, đi ngoài đường cả ngày, lại không muốn bẩn máy giặt nhà mình, tự tìm cái gì đó để giặt tất thì có gì sai? Thái độ của con là sao?”
Con tôi có hệ tiêu hóa yếu, chỉ uống một số loại nước khoáng đóng chai trên thị trường mà không bị tiêu chảy, vì tôi đã chuẩn bị sẵn máy lọc nước riêng cho con bé.
Đó là đỏng đảnh sao? Con của tôi, tôi muốn chiều chuộng thế nào thì chiều!
Tôi kìm nén cơn giận, trước tiên đưa con đến nhà thân tá túc.
Ngày hôm sau, tôi tận tay chuẩn bị một bữa tiệc nước khử trùng thịnh soạn cho cả hai người họ.
Tôi tất bật phục vụ bố mẹ chồng ăn uống, dọn dẹp chén bát không một lời than phiền.
Đợi đến khi họ sùi bọt mép, tôi mới bình tĩnh gọi 120 đưa họ đến bệnh viện rửa ruột.
Bác sĩ hỏi tại sao?
Tôi vỗ đùi, ra vẻ như vừa chợt nhận ra:
“Ôi, mẹ ơi, có phải mẹ nhầm ống dẫn nước của máy lọc nước không ? Lấy ống xả nước ống cấp nước, nên nước nấu ăn cũng bị nhiễm độc rồi ạ?”
Bố chồng nghĩ kỹ lại, không nhịn mà nôn thêm một trận nữa, liên tục trừng mắt mẹ chồng.
Mẹ chồng hỏi tại sao tôi không sao.
Đương nhiên là bởi vì tôi không ăn một miếng nào cả, tôi bận phục vụ họ mà.
Ừm, tôi đúng là một nàng dâu hiếu thảo 24h!
6.
Ngày hôm đó xuất viện về nhà, bố mẹ chồng lập tức gọi tôi ra chuyện về căn nhà.
Tôi và Tôn Thiếu Bác quen nhau qua mai mối.
Bố mẹ ta đều là nhân viên dưới quyền bố tôi, cả nhà đều là người thật thà, bố mẹ tôi thấy cũng .
Không lâu sau, bố mẹ tôi bất ngờ qua đời, tôi coi câu cuối cùng của họ như một lời di chúc, rồi đến với Tôn Thiếu Bác.
Sau này chec thảm, tôi mới rõ bộ mặt thật của gia đình này.
Sau khi Tôn Thiếu Bác chec, vấn đề đầu tiên chính là căn nhà.
Căn nhà là tài sản thừa kế của bố mẹ tôi, nhà họ Tôn lại tìm mọi cách để chiếm đoạt, trắng ra là muốn “ăn chặn” tài sản của người đã khuất.
Kiếp trước, tôi thực sự tin rằng Tôn Thiếu Bác đã dũng cảm cứu người, mặc dù pháp luật không quy định phải phụng dưỡng bố mẹ chồng, tôi không thể để người nhà của “ hùng” phải chịu thiệt thòi, tôi đã chủ nuôi dưỡng bố mẹ ta.
Vì , việc họ bán nhà, chuyển đến sống cùng tôi là điều hiển nhiên.
“Con xem chuyện hôm nay, thật nguy hiểm! Một mình con nuôi dạy con cái vất vả lắm, sống trong căn nhà lớn thế này, nhiều thiết bị hiện đại thế này, con không thể quán xuyến hết đâu, sau này để chúng ta giúp con chăm sóc con cái nhé.”
Tôi hoàn toàn phớt lờ ý đồ của mẹ chồng, thản nhiên :
“Mẹ, con định cho căn nhà này, rồi dọn đến một căn nhà nhỏ hơn sống cùng con .”
Bố chồng lớn tiếng hỏi tôi: “Cho ?”
“Vâng ạ, căn nhà là của con, con có quyền quyết định mà.”
“Thiếu Bác đã mất rồi, sau này nuôi con, nuôi người già đều tốn kém lắm, cho cũng tốt. Bố mẹ định chuyển đi khi nào ạ?”
Bố mẹ chồng nhau.
Một lúc sau, mẹ chồng tôi khịt mũi, quay người về phòng ngủ:
“Không đơn giản như đâu, đây cũng là nhà của con trai ta, con cho là cho à?”
Chứ sao nữa, tôi không chiều theo ý bà đâu.
Ba ngày sau, tôi chuyển hết các đồ đạc có giá trị đi nơi khác, rồi tìm một nhóm sinh viên gần trường, đều là sinh viên mới ra trường, chưa có nhiều tiền, lại tràn đầy năng lượng, cho họ nhà với giá rẻ.
Họ có thể tổ chức tiệc tùng, có thể thoải mái vui chơi, có thể sinh hoạt đảo lộn ngày đêm, nhà ngắn hạn, đổi người tùy ý.
Tôi chỉ có một cầu, đừng ồn ảnh hưởng đến hàng xóm.
Còn hai ông bà già sống trong phòng trẻ em, chắc chắn không tính là hàng xóm rồi.
7.
[Cố Tảo, ý con là gì? Cho một đám sinh viên nhà là sao? Ta cho con biết, căn nhà này là tài sản chung của con trai ta, con không có quyền tự ý định đoạt!]
Hai ông bà già bị ồn đến mức huyết áp tăng cao, phải dọn về nhà mình ngay trong đêm.
Tôi ngồi trong quán cà phê của khách sạn 5 sao, nghe điện thoại của mẹ chồng đang tức giận mắng mỏ, :
“Mẹ nhầm rồi, căn nhà này là tài sản trước hôn nhân của con, Tôn Thiếu Bác sống hay chec đều không liên quan gì đến nhà họ Tôn.”
“À, vụ kiện của Tôn Thiếu Bác và Triệu Giai Tĩnh thế nào rồi? Đòi tiền chưa? Đó mới là tiền của chúng ta, sau này phải chia đều đấy.”
Mẹ chồng chửi rủa một tiếng rồi cúp máy.
Ngay sau đó, tôi đã thấy mục tiêu của mình xuất hiện.
Tôn Thiếu Bác sau khi trọng sinh.
Ồ không, phải là Tôn Thiếu Bác sau khi chec đuối, xuyên không vào cơ thể của một người đàn ông trẻ tuổi khác.
Vừa mới thích nghi với cơ thể và thân phận mới, ta lập tức tìm đến Triệu Giai Tĩnh đang việc tại khách sạn.
Đôi uyên ương “bạc mệnh” này ôm nhau ở góc khuất, kể cho nhau nghe mọi bí mật.
Tôi không nghe thấy tiếng, chỉ khẩu hình cũng có thể đoán Tôn Thiếu Bác đã gì.
Anh ta đã bị một người phụ nữ không ta lỡ dở mất 5 năm cuộc đời.
Anh ta dùng mạng sống của mình để đổi lấy sự bình an của Triệu Giai Tĩnh, ta không hối hận.
Anh ta đã trọng sinh, những thứ thuộc về ta, ta sẽ từng chút một giành lại.
Buồn thật, ta tưởng mình là nam chính trong truyện ngôn à?
Tôi quay sang hỏi người quản lý khách sạn, cũng là thân của tôi:
“Hai người ở góc kia, đều mặc đồng phục ấy, cậu có quen không?”
Bạn tôi lắc đầu:
“Người đàn ông trông giống tài xế xe bus đưa đón, còn người phụ nữ trông giống nhân viên lễ tân.”
Tôi thẳng: “Tôi muốn cho hai người đó thất nghiệp.”
Sau ngày hôm đó, bố mẹ chồng miễn cưỡng dọn ra khỏi nhà tôi.
Như tôi dự đoán, không lâu sau, mẹ chồng liền chủ gọi điện cho tôi:
“Chúng ta đã hòa giải với Triệu Giai Tĩnh rồi, đã rõ mọi chuyện, con trai ta không những chuyện như con , nó là một đứa con ngoan ngoãn, thật thà, nó đã dũng cảm cứu người.”
“Con tìm thời gian đến nhà bố mẹ ăn cơm nhé, Giai Tĩnh muốn đích thân cảm ơn con, con bé sống cũng không dễ dàng gì.”
Bạn thấy sao?