Chương 8
Trong lúc tôi đang rối trí, không tài nào hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, thì có một vị khách ghé thăm nhà bà ngoại.
Đó là bà Lý, người sống trên núi phía sau. Bà là thân của bà ngoại, khi còn trẻ vì bệnh tật nên chân cẳng để lại di chứng, thành ra tàn tật và cả đời không lập gia đình.
Bà là người hiểu đời và lạc quan, lúc nhỏ mỗi khi bà ngoại mệt vì dỗ tôi, bà Lý lại giúp trông nom. Ngoài bà ngoại, ở đây có lẽ bà Lý cũng coi như người thân của tôi.
“Chà, Diễm Diễm về rồi à?”
“Ôi, bà Lý!”
Tôi vui mừng đáp lại, bước lên định cầm giúp đồ trên tay bà Lý.
Nhưng bà bỗng ngừng , rụt tay lại.
Tôi sững người, không hiểu chuyện gì.
Bà Lý thôi , quan sát tôi một vòng, trong đôi mắt thường sáng ngời của bà thoáng lộ vẻ lo lắng.
Lúc này, bà ngoại cũng đi vào, kéo bà Lý vào nhà:
“Mau vào ngồi, Diễm Diễm hôm qua còn nhắc đến bà đấy, không ngờ hôm nay bà lại sang.”
Bà Lý khẽ liếc tôi, điềm nhiên hỏi:
“Dạo này Diễm Diễm thế nào? Sao tự nhiên lại về với bà ngoại thế này?”
“Cháu…”
Tôi ngập ngừng, những suy nghĩ đã chôn giấu hơn nửa tháng chợt đứt quãng, lúc này cũng không muốn giấu nữa, nên tôi quyết định thật:
“Dạo gần đây cháu không ổn lắm, ở trường gặp phải vài chuyện.”
Bà Lý nghe , sang bà ngoại rồi mỉm bảo:
“Để bà ngoại cháu ra ngoài nấu cơm, rồi cháu kể cho bà Lý nghe xem chuyện là thế nào.”
Nghe bà thế, bà ngoại không hỏi thêm gì, đi thẳng vào bếp.
Tôi liền kể lại mọi chuyện xảy ra thời gian qua cho bà Lý nghe, từ việc luận văn của tôi bị đạo nhái, tư tưởng của tôi bị sao chép, thậm chí là ý tưởng vừa xuất hiện trong đầu tôi cũng bị An Phi Phi cảm nhận .
Tất nhiên, chuyện tôi sống lại thì không kể.
“Vậy là, kia đã lấy đi toàn bộ tư tưởng của cháu?”
Ánh mắt bà Lý sắc bén hơn, tôi chăm .
Tôi ngập ngừng, cảm thấy hơi rụt rè, vẫn gật đầu xác nhận.
Bà Lý mỉm , nụ ấy không hề lộ vẻ thân thiện.
Bà kéo tay tôi, chỉ vào chiếc vòng tay trên cổ tay, hỏi khẽ:
“Chiếc vòng này từ đâu mà có?”
Không ngờ bà lại đột ngột chuyển chủ đề, tôi thoáng bối rối, mặt hơi đỏ:
“Đây… là có người tặng cho cháu.”
Chiếc vòng là do Tống Ninh tặng tôi. Sau lần đầu tiên đưa tôi tham gia buổi gặp gỡ với các chị trong trường, đã tặng chiếc vòng này cho tôi, rằng thấy tôi hơi nhút nhát, hy vọng chiếc vòng sẽ giúp tôi hòa đồng hơn, có thể chơi với mọi người.
Khi đó, tôi đã rất cảm vì từ thời cấp ba, tôi luôn thầm thích Tống Ninh.
Tống Ninh tuy học lực bình thường, thể thao rất giỏi. Ngày xưa, có thể đậu vào khoa thể thao của trường chúng tôi cũng nhờ cộng điểm do thành tích thể thao.
Bà Lý liếc tôi, khẽ:
“Có vẻ Diễm Diễm nhà chúng ta chọn người chưa tinh mắt lắm, người cháu thích hóa ra lại là một kẻ tiểu nhân.”
“Kẻ tiểu nhân?”
Tôi sững sờ, cúi đầu chiếc vòng tay, không kiềm mà hỏi:
“Bà Lý, ý bà là sao?”
“Ý bà là, những chuyện cháu gặp phải đều là do chiếc vòng tay này ra.”
Bà Lý tháo chiếc vòng tay xuống, giơ lên dưới ánh sáng:
“Cháu kỹ chỗ trong suốt trên vòng xem, có phải trông như có gì đó đang chuyển không?”
Tôi chăm , quả thật có thứ gì đó.
“Đây… đây là gì ?”
Bà Lý trầm ngâm, khuôn mặt lộ vẻ nghiêm trọng:
“Đây là cổ trùng, loại cổ tử mẫu.”
Bạn thấy sao?