Chương 7
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi vẫn chưa tìm cách nào.
Tôi nằm trên chiếc ghế dài trong sân, ngước bầu trời đầy sao, lòng hoang mang không biết phải sao.
Lúc này, bà ngoại cầm đĩa trái cây đến, đặt trước mặt tôi:
“Cháu ngoan của bà đang nghĩ gì thế?”
“Bà ngoại…”
Giọng tôi trầm xuống, mang theo chút ấm ức, tôi hỏi:
“Nếu như thứ vốn thuộc về cháu mà bị người khác cướp mất thì phải sao hả bà?”
Nghe , bà ngoại quay sang tôi, mỉm :
“Nếu đó là thứ dễ dàng bị người khác cướp đi, thì nó cũng không phải là thứ quan trọng đâu, cháu à.”
“Nhưng nếu đó là công sức mà cháu đã vất vả tạo ra thì sao?”
Tôi tiếp tục hỏi.
Bà ngoại trầm ngâm một lúc rồi đáp:
“Nếu đó là công sức của cháu, thì quan trọng hơn cả thành quả chính là bản thân cháu.”
“Vì cháu có khả năng tạo ra nó, còn thành quả chỉ là vinh quang tạm thời thôi.”
“Người ta có thể cướp đi thành quả của cháu, sẽ không bao giờ cướp khả năng của cháu.”
Những lời của bà tôi bừng tỉnh.
Đúng .
Khi tôi rối trí, An Phi Phi cũng không thể viết ra điều gì.
Điều này chẳng phải đã đủ để chứng minh rằng, so với những bài luận đã hoàn thành kia, bản thân tôi mới là thứ quan trọng nhất sao?
Chỉ cần tôi vẫn có khả năng viết, có thực tài, thì đó là điều mà An Phi Phi sẽ không bao giờ cướp !
Nghĩ đến đây, tâm trí tôi càng trở nên thoải mái, tôi liền lấy điện thoại nhắn tin cho thầy chủ nhiệm xin nghỉ phép nửa tháng.
Vì tôi luôn có thành tích tốt nên thầy rất tin tưởng, dễ dàng đồng ý cho tôi nghỉ và còn nhắc nhở tôi ý an toàn.
Nửa tháng sau đó, tôi ở nhà phụ bà ngoại lụng.
Không nghĩ đến luận văn, không bận tâm đến thí nghiệm.
Tôi để cho đầu óc mình hoàn toàn thư giãn giữa cánh đồng quê, như một người nông dân lao bình thường.
Những ngày này trôi qua thật yên bình, bà ngoại cũng rất vui vẻ.
Nửa tháng trôi qua, tôi lấy lại điện thoại, mở trang cá nhân và xem thử An Phi Phi.
Cô ta vẫn chưa viết ra bài luận nào, chỉ đăng hai bài về ý tưởng tiếp theo cho thí nghiệm, chẳng có mấy ai bấm thích.
Tôi vào xem thử, ha.
Thật là chẳng ăn nhập gì với chủ đề, hoàn toàn không đáp ứng các tiêu chí của đề tài.
Dữ liệu mà ta khoe ra trông như một học sinh cấp hai viết sai công thức hóa học, sai đủ kiểu.
Ngay lúc đó, một đàn trong cùng phòng thí nghiệm bất ngờ lập nhóm chat, bắt đầu than phiền:
“Mọi người có ai thấy ý tưởng thí nghiệm mới nhất của An Phi Phi chưa? Tôi không thể nhịn nữa, đây là cái thứ gì ?”
Bên dưới có người nhanh chóng đáp lại:
“Cuối cùng cũng có người dám ! Cô ta bị sao thế nhỉ, đến cả công thức hóa học cũng viết sai?”
“Cảm giác như bị ai nhập ấy? Sao trình độ lại tụt dốc thê thảm ?”
“Chẳng lẽ mấy bài luận trước giờ không phải trình độ thật của ta, mà giờ mới là thật?”
Mọi người càng bàn tán càng sôi nổi, rất nhanh đã có người am hiểu lên tiếng:
“Chẳng lẽ mọi người không biết sao, An Phi Phi vào trường nhờ tài năng nghệ thuật, điểm thi văn hóa của ta chỉ hơn 200 điểm thôi.”
“Trời đất, bảy môn mà chỉ có hơn 200 điểm? Đây là hoa khôi trường gì, phải gọi là trò thì đúng hơn!”
Tôi mọi người thi nhau chế nhạo, trong lòng đã hoàn toàn xác nhận nghi ngờ của mình.
Thì ra đây mới là trình độ thực sự của An Phi Phi.
Không có tư duy và ý tưởng của tôi, ta thậm chí còn không viết nổi công thức hóa học.
Nhưng tôi phải sao để cắt đứt mối liên kết giữa tôi và ta đây?
Và mối liên kết này giữa chúng tôi rốt cuộc là gì?
Bạn thấy sao?