Trọng Sinh Vả Mặt [...] – Chương 5

Phần 5

Chương 5

Trên màn hình máy tính là các phiên bản chỉnh sửa gần đây của bài luận mà An Phi Phi vừa công bố.

Tôi mở ra xem thử, đề tài rất hay, hướng chỉnh sửa cũng đúng.

Chỉ có một điểm là cách này gần như giống hệt với tư duy của tôi.

Thậm chí còn có cả hướng đi sai mà tôi từng nghĩ đến.

Điều này khiến tôi càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Tôi đóng máy tính lại, vừa xoay người thì phát hiện An Phi Phi đang tôi.

Trong ánh mắt ấy có chút gì đó đắc ý, bước lại gần:

“Diễm Diễm, em đang lén xem bài luận của chị à?”

“Đúng .”

Tôi thẳng thắn gật đầu:

“Bài luận của chị viết rất hay, em không kiềm chế mà mở ra xem thử. Chỉ là bước thí nghiệm tiếp theo rất quan trọng, không biết chị định khi nào sẽ bắt đầu?”

“Cái này… còn chưa biết .”

Ánh mắt An Phi Phi thoáng hiện lên vẻ lúng túng, khẽ ho một tiếng:

“Thôi nào, hôm nay là ngày vui, đừng có hỏi những vấn đề học thuật nữa.”

Nói xong, ấy liền đóng laptop lại.

Nhìn dáng vẻ của An Phi Phi, tôi chợt hiểu ra rằng ấy thực chất không hề có kế hoạch gì cho bước thí nghiệm tiếp theo.

Trùng hợp thay, tôi cũng vì chuyện đạo văn mà đầu óc rối bời, không còn tâm trạng cho thí nghiệm, nên cũng chưa nghĩ ra hướng đi tiếp theo.

Lẽ nào, khi tôi bế tắc thì An Phi Phi cũng sẽ bế tắc theo?

Suy đoán kỳ lạ và vô lý này cuối cùng cũng bị tôi phủ nhận.

Chuyện hoang đường như sao có thể xảy ra .

Chắc chắn là do tôi bị ám ảnh bởi chuyện đạo văn mà trở nên suy nghĩ lung tung.

Trùng hợp, vài ngày nữa là Tết Đoan Ngọ, trường cũng cho nghỉ lễ.

Tôi nghĩ rằng thay đổi không khí có thể giúp tâm trạng tôi khá hơn, nên đã thu dọn hành lý, quyết định về quê thăm bà ngoại.

Từ nhỏ tôi đã bà ngoại nuôi dưỡng.

Bố mẹ tôi đi xa quanh năm, sau này còn sinh thêm em trai, nên hầu như không quan tâm đến tôi.

, mối quan hệ giữa tôi và họ cũng bình thường, ngược lại tôi lại thân thiết với bà ngoại hơn.

Mỗi khi có chuyện buồn, tôi đều nghĩ đến bà trước tiên, lần này cũng không ngoại lệ.

Sau một ngày chuyển xe, cuối cùng tôi cũng đến cổng làng.

Vừa bước xuống xe, tôi đã thấy bà ngoại đang mỉm chờ đón:

“Cháu ngoan của bà về rồi, lại đây để bà xem có gầy đi không nào?”

“Bà ngoại ơi—”

Vừa gọi một tiếng, tôi đã không kìm , lập tức lao vào vòng tay của bà.

Bà ngoại thoáng sững người, sau đó liền vỗ nhẹ vào lưng tôi đầy thương:

“Cháu ngoan của bà có phải chịu uất ức gì không, cho bà nghe, bà sẽ đòi lại công bằng cho cháu.”

Chỉ một câu mà khiến bao nhiêu nỗi lòng chất chứa mấy ngày nay của tôi như giải tỏa phần nào. Tôi đứng thẳng lên, khoác tay bà, nuốt nước mắt vào trong, cố tỏ ra vui vẻ :

“Ai mà dám ăn h.i.ế.p cháu chứ, cháu chỉ là nhớ bà thôi!”

Bà vẫn mỉm tôi trìu mến, không gì thêm, chỉ nắm tay tôi dẫn về nhà.

Buổi tối, bà món thịt kho mà tôi thích nhất, tôi ăn đến hai bát cơm mới dừng lại.

Sau đó, vì ăn quá no nên bà kéo tôi ra con đường nhỏ ở làng để đi dạo.

Hương thơm của lúa đồng quê, tiếng ve kêu và chim hót, khiến tâm trạng bất an của tôi trong những ngày qua dần dần lắng xuống.

Những ngày tiếp theo, tôi cùng bà đồng, ban ngày theo bà ra ruộng, tối đến thì ăn rau xanh nhà tự trồng trong vườn.

Tâm trạng tôi cũng dần dần cải thiện.

Vài ngày sau, tôi mở lại máy tính, nghĩ ra một đề tài mới, lên kế hoạch cho một thí nghiệm hoàn toàn khác, và bắt đầu viết về hướng đi mới cho bài luận của mình.

Tôi tin rằng lần này bài luận của tôi sẽ càng xuất sắc hơn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...