Chương 4
Nhưng vừa mở bài luận ra, tôi lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn. Những luận cứ, những dữ liệu thí nghiệm này, tại sao lại giống hệt với bài luận phiên bản 2.0 mà tôi đã thức trắng đêm qua để viết?
Nhưng tôi chưa từng công bố nó trên bất kỳ nền tảng nào cơ mà!
Để xác nhận chuyện này, tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chạy về ký túc xá, bật máy tính lên và tìm ra bản thảo của bài luận.
Tôi so sánh từng chữ, từng câu, và kết quả thật sự giống hệt nhau!
Ngoại trừ phần mở đầu và lời cảm ơn cuối bài, còn lại từ trích dẫn tài liệu đến nội dung đều giống nhau y đúc!
Chẳng lẽ, đây thực sự chỉ là một sự trùng hợp?
Tôi và An Phi Phi đều có cùng một ý tưởng cho thí nghiệm, thu dữ liệu giống hệt nhau và rồi viết ra bài luận giống hệt nhau?
Không thể nào, điều này quá phi lý!
Sáng nay, khi tôi hoàn thành bài luận, Lý Lan, cùng phòng, đã ở ngay bên cạnh. Chẳng lẽ ấy đã lấy bài của tôi và đưa cho An Phi Phi?
Nhưng Lý Lan đâu có quen biết An Phi Phi.
Tôi biết đến An Phi Phi và những người trong nhóm của ấy là nhờ thầy giáo thấy tôi có thành tích nổi bật nên giới thiệu tôi thí nghiệm chung với các chị khóa trên. Từ đó, tôi mới kết với họ.
Nếu không phải , một sinh viên năm nhất như tôi sao có cơ hội quen biết với hoa khôi trường như An Phi Phi.
Hay là máy tính của tôi bị cài phần mềm gián điệp?
Nghĩ đến đây, tôi ôm máy tính đi đến tiệm sửa máy tính gần trường, nhờ kỹ thuật kiểm tra kỹ càng, ấy chẳng phát hiện vấn đề gì.
Tôi ôm máy tính trở về, lòng trĩu nặng.
Những sinh viên đi ngang qua đều đang bàn tán về bài luận của An Phi Phi:
“Đúng là hoa khôi trường có khác, đã xinh đẹp lại còn giỏi giang!”
“Thí nghiệm khó thế mà ấy cũng , còn viết ra bài luận chất lượng như , thật là quá đỉnh!”
“Tôi tuyên bố, từ nay An Phi Phi chính là thần tượng của tôi, tôi muốn fan cuồng của ấy!”
Nghe những lời đó, tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi, bước chân cũng nặng nề hơn.
Trong một thoáng lơ đãng, tôi va vào người phía trước, vội vàng xin lỗi:
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi—”
“Diễm Diễm?”
Nghe thấy giọng quen thuộc, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Tống Ninh.
Và người đang đứng cạnh , chính là An Phi Phi, đang mọi người ngưỡng mộ bàn tán.
Ký ức về những đợt tấn công trên mạng kiếp trước chợt ùa về, tôi theo bản năng muốn tránh đi, lại loạng choạng suýt ngã. An Phi Phi lập tức đưa tay ra đỡ:
“Cẩn thận, Diễm Diễm.”
“Cảm… cảm ơn.”
Tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, dáng vẻ co ro lại vô tố cáo sự lo lắng của mình.
Tống Ninh dường như nhận ra điều gì đó, chủ hỏi:
“Em sao thế, Diễm Diễm? Trông sắc mặt không tốt.”
“Không, không có gì… Chắc là em chưa ăn tối, nên bị hạ đường huyết một chút thôi.”
Tôi vội vàng bịa ra một lý do, xong liền muốn rời đi.
Nhưng An Phi Phi lại nhanh miệng hơn:
“Mấy chị trong phòng thí nghiệm đặt rất nhiều đồ ăn, là để ăn mừng bài luận của mình công bố, mọi người đều đang qua đó. Em chưa ăn tối thì đi cùng chúng tôi luôn nhé.”
Lý trí mách bảo tôi nên từ chối ngay và rời khỏi đây càng xa càng tốt.
Nhưng sự bức bối trong lòng lại thôi thúc tôi đi cùng để tìm hiểu cho rõ ràng chuyện bài luận này.
Cuối cùng, sau vài giây đấu tranh nội tâm, tôi cũng gật đầu:
“Vậy thì phiền chị rồi.”
Tống Ninh nghe , sắc mặt thoáng thay đổi, theo bản năng liếc An Phi Phi:
“Học tỷ,, Diễm Diễm ấy—”
“Không sao đâu, đều là sinh viên cùng trường, ăn chung một bữa có gì đâu!”
An Phi Phi tươi, sau đó quay lại nắm lấy tay tôi, dẫn tôi đến một phòng học mà ấy và nhóm thường sử dụng.
Vừa vào cửa, mọi người lập tức xúm quanh An Phi Phi, hết lời khen ngợi và chúc mừng.
Còn tôi như trở thành người vô hình, bị bỏ lại bên lề, không ai thèm quan tâm.
Ai nấy đều An Phi Phi với ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái, còn ấy thì khéo léo đáp lại từng người một bằng nụ vui vẻ.
Trong lòng tôi rối bời, không biết nên gì thì chợt nhận ra chiếc laptop của An Phi Phi đang ở ngay bên cạnh.
Nếu mở ra xem nội dung trong đó, có lẽ tôi sẽ biết tại sao bài luận của chúng tôi lại giống nhau đến !
Tim tôi đập loạn xạ, thấy không ai để ý, tôi liền từ từ mở chiếc laptop của An Phi Phi.
Bạn thấy sao?