Trọng Sinh Vả Mặt [...] – Chương 3

Chương 3

3.

Lúc này, cùng phòng của tôi mở cửa bước vào.

Nhìn thấy hình căng thẳng, ấy ngạc nhiên hỏi: “Hai chị em sao thế này?”

Ngay lập tức, mắt Triệu Thiến Thiến đỏ ửng, nước mắt lưng tròng.

“Chẳng phải là em tớ ích kỷ không hiểu chuyện sao, tớ chỉ bảo em ấy quyên góp học bổng cho học sinh nghèo của trường, vì tớ thấy họ mỗi bữa chỉ ăn bánh bao và dưa muối, uống canh rong biển miễn phí, thật đáng thương quá mà.”

“Rõ ràng em tớ đã có tiền sinh hoạt rồi, vẫn chiếm dụng nguồn học bổng, điều này thật không công bằng với người khác, sau này ch.ết đi sẽ phải xuống địa ngục, không siêu thoát ấy.”

“Các cậu mau giúp tớ khuyên em đi, người phải lương thiện, phải tử tế để đối diện với lương tâm của mình mà không hổ thẹn chứ!”

Vừa , chị ta vừa lau nước mắt, trông thật đáng thương.

Đây là chiêu trò thường dùng của chị ấy, đứng ở đỉnh cao đạo đức rồi đòi phán xét người khác, hahaha.

Trong mắt chị ta lóe lên vẻ đắc ý, tưởng rằng các sẽ như những người khác, ủng hộ chị ấy và hạ thấp tôi.

Nhưng thật đáng tiếc, kết quả lại hoàn toàn ngược lại.

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)

Trưởng phòng trực tiếp đảo mắt: “Triệu Thiến Thiến, cậu muốn từ thiện quyên góp thì dùng tiền của mình đi, sao lại lấy tiền của em ?”

“Lấy của người khác của mình, thật là giỏi, tiền em bỏ ra, tiếng thơm chị hưởng, định mượn hoa hiến phật à ?!”

“Chẳng phải là một kẻ trắng trợn cướp công hay sao?”

Mặt Triệu Thiến Thiến lập tức chuyển từ xanh sang trắng, tức giận không chịu nổi.

Tôi mỉm , Triệu Thiến Thiến ng.u thật, chuyện này với ai không , lại với các ấy, họ là chủ tịch, hội phó các câu lạc bộ biện luận, đã từng không ít kẻ xấu khóc lóc vì trí óc và cái mỏ của mình đấy.

Kiếp trước họ cũng đã khuyên tôi hãy nghĩ cho bản thân nhiều hơn.

Đáng tiếc lúc đó tôi không hiểu.

Triệu Thiến Thiến cắn môi, ấm ức : “Tớ không có ý đó, tớ chỉ thấy họ quá đáng thương, muốn giúp đỡ họ. Nhưng mà… tớ không có học bổng giống như em mà.”

Tôi nhạt, chậm rãi .

“Chị không có học bổng có tiền sinh hoạt phí cơ mà, mỗi tháng ba nghìn tệ, có thể giúp nhiều học sinh nghèo ăn no.”

“Chị tốt bụng như , chắc chắn sẽ không để mình ăn ngon mặc đẹp, để họ ăn cháo loãng rau dưa chứ?”

“Chị, em đúng không?”

Nói đến mức này rồi, Triệu Thiến Thiến đành miễn cưỡng nở một nụ : “Em đúng.”

Nói xong, chị ấy bỏ chạy, sợ tôi thực sự ép chị ấy quyên tiền sinh hoạt.

Chị ấy thích hưởng thụ cuộc sống, tham lam vật chất như thế thì sao có thể chịu khổ ?

Trưởng phòng hài lòng vỗ vai tôi.

“Tiểu Lạc Lạc, cuối cùng cậu cũng thông minh hơn rồi, trước đây chúng tớ thế nào cậu cũng không hiểu, chị cậu không phải người biết ơn, lấy đồ của cậu để tạo danh tiếng tốt, còn xấu sau lưng cậu, thật đúng là loại người không biết xấu hổ, bọn tớ là người ngoài xem còn bực cả mình!”

Tôi mỉm gật đầu: “Đúng, trước đây đầu óc tớ bị lừa đá, nên để chúc mừng cuộc sống mới của tớ, tớ sẽ mời các cậu ăn lẩu bằng học bổng nhớ!”

Các vui mừng hò reo ầm cả lên.

Tôi không kìm mỉm , trong lòng cũng ấm áp.

Kiếp trước khi tôi bị tấn công trên mạng, họ đã lên mạng thanh minh cho tôi, tiếc là bị chìm trong tiếng chửi bới.

Cuối cùng vẫn là những người chị em mình chọn, hợp với lòng mình hơn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...