Trọng Sinh Vả Mặt [...] – Chương 2

Chương 2

Vừa bước vào bệnh viện, thấy tôi đang nằm yếu ớt trên giường bệnh, ông lập tức giận dữ sang Lưu Thanh Thanh:

“Tôi mới ra nước ngoài chưa năm tiếng, mà Tiểu Bảo đã thành ra thế này?!”

Lưu Thanh Thanh ôm bụng, ra vẻ yếu đuối:

“Là lỗi của em… lúc vươn tay ra cứu Tiểu Bảo thì em đột nhiên choáng váng… không kịp giữ con bé lại…”

Ánh mắt ả ngập tràn hy vọng, chờ mong ba tôi sẽ hỏi: “Tại sao lại đột nhiên choáng?” để có cớ công khai việc mang thai.

Nhưng ba tôi chỉ lạnh lùng nhíu chặt mày:

“Hồi đó chính cam đoan mình có đủ khả năng chăm sóc Tiểu Bảo, tôi mới đồng ý cho dọn vào biệt thự. Bây giờ đến kéo một đứa bé năm tuổi cũng không nổi, chẳng lẽ định để Tiểu Bảo chăm lại cái người dễ choáng như ?”

Lưu Thanh Thanh sững người, ba tôi đầy tủi thân:

“Anh nghe em đã, bác sĩ bảo là em bị… mang—”

Bốp!

Chưa kịp xong, nữ thư ký bên cạnh ba tôi đã không nể , vung tay tát mạnh một cái, đánh ta ngã sõng soài xuống đất.

Lưu Thanh Thanh choáng váng, tức giận hét lên:

“Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?!”

Ả ta rụt rè liếc ba tôi, đến một ánh mắt ông cũng chẳng buồn bố thí.

Ánh mắt ba chỉ dừng lại trên người tôi—tôi đang ngủ thiêm thiếp, gương mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc.

Đôi mắt xanh thẫm của ông ánh lên vẻ đau lòng, thậm chí đã bắt đầu hoe đỏ.

Cô thư ký đi theo ba suốt mười năm, âm thầm ông suốt ngần ấy thời gian, chưa từng dám thể hiện.

Lâu nay ta đã ngứa mắt cái kiểu giả vờ đáng thương của Lưu Thanh Thanh.

Lần này, ba tôi rõ ràng là đang bật đèn xanh cho ta dạy dỗ ả.

Và thế là—bốp bốp bốp!

Từng cái tát giòn tan vang lên như mưa rơi, liên tiếp giáng xuống gương mặt xinh đẹp của Lưu Thanh Thanh.

Đến khi khuôn mặt ả sưng vù, đỏ bừng như đầu heo, móng tay sắc nhọn của thư ký để lại mấy đường rạch như mèo cào trên mặt, thư ký mới dừng tay.

Ba tôi lạnh lùng liếc ả một cái:

“Xem như đây là bài học. Nếu còn có lần sau— cũng không cần sống trên đời này nữa.”

Toàn thân Lưu Thanh Thanh run rẩy. Lúc này ả mới sực nhớ ra—ba tôi không chỉ là người đứng đầu nhà họ Phùng, mà còn là thế lực ngầm duy nhất không ai dám đụng đến.

Cái danh “người phụ nữ duy nhất ở lại biệt thự bên cạnh ông” tưởng chừng cao quý, thực chất chẳng khác nào một bảo mẫu cao cấp chuyên chăm sóc tôi.

Tôi bị thương, chính là tội lớn nhất của ả ta.

Sau khi đích thân kiểm tra thấy trên người tôi chỉ là vài vết bầm tím và xây xát nhẹ, ba tôi mới tạm yên lòng—hoàn toàn không biết rằng tôi hiện tại đã trở thành một “đứa ngốc”.

Lưu Thanh Thanh còn tưởng mấy cái bạt tai vừa rồi là vì ba giận mình sơ suất khiến tôi bị chấn thương não.

Ả ta vẫn chưa biết—món khai vị vừa rồi, chỉ là khởi đầu.

Sau đó, ả lén lút đi tìm bác sĩ xin thuốc bôi—sợ trên mặt để lại sẹo, mất mặt mũi rồi không thể tiếp tục quyến rũ ba tôi.

Khi ả trở lại phòng bệnh, cảnh tượng đập vào mắt khiến ả sững sờ tại chỗ.

Tôi đang ngơ ngác ba mình chảy nước miếng, miệng thì không ngừng lặp đi lặp lại:

“A ba… a ba… a ba…”

Ba tôi bỗng trừng to mắt, vội vàng bước lại:

“Tiểu Bảo, con sao thế? Con đang chơi trò chơi với ba à?”

Tôi không trả lời, chỉ hì hì, rồi đột ngột trườn xuống giường, chui tọt vào gầm giường như một đứa trẻ bị thiểu năng.

Khoảnh khắc đó, một suy đoán đáng sợ dần hiện lên trong đầu ba tôi…

Phải biết rằng từ nhỏ tôi đã thông minh, sống nội tâm, lại còn mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng.

Chưa bao giờ tôi chảy nước miếng, càng đừng đến chuyện bò lăn lộn dưới đất như thế này.

Lưu Thanh Thanh thấy ba tôi hoảng hốt, tưởng rằng ông chẳng có kinh nghiệm chăm con nên lập tức nhào lên thể hiện:

“Không sao đâu ạ, Tiểu Bảo thế này là bình thường mà, cứ để em lo là .”

Ả ta liếc vũng nước miếng tôi cố chảy ra trên sàn, mặt thoáng hiện vẻ ghê tởm, vẫn giả vờ tươi quỳ xuống cạnh giường gọi tôi:

“Tiểu Bảo~ Mau ra đây nào, dưới đó bẩn lắm đấy nha~ Mau mau ra ngoài với dì nào~”

Vừa gọi, ả vừa cố vểnh mông lên, hướng đúng về phía ba tôi.

Tôi lạnh lùng thầm trong bụng, tiếp tục nhập vai “đứa ngốc vô ”.

“Rầm—!” Một tiếng vang lên chát chúa.

Lưu Thanh Thanh chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị một cú đá trời giáng đạp thẳng ra xa.

Ngay sau đó, ba tôi xông lên, túm lấy cổ áo ả:

“Cái gì gọi là bình thường? Cái gì mà không sao hả?!”

Lưu Thanh Thanh môi run bần bật:

“Thì… thì là Tiểu Bảo bây giờ vẫn bình thường mà… Trẻ con như cũng không phải chuyện lạ. Trí tuệ kém một chút, hay chảy nước miếng, không thích sạch sẽ cũng là biểu hiện thường thấy… Anh… đừng quá lo…”

Ba tôi nghiến răng, gằn từng chữ:

“Ý là, con tôi—sáng nay còn lanh lợi thông minh—giờ đã biến thành một đứa… ngốc?”

Lưu Thanh Thanh không hiểu sao ông lại lặp lại câu hỏi, vẫn gắng gượng gật đầu:

“Đúng—Aaa!”

Câu chưa dứt, ba tôi đã túm lấy tóc ả, dùng sức đập thẳng đầu ả xuống sàn.

“Rầm!”

Tiếng va chạm vang vọng trong căn phòng.

Lưu Thanh Thanh đau đến choáng váng, chẳng còn phân biệt nổi phương hướng.

Ả thét lên thảm thiết, xung quanh—không một ai ra tay ngăn cản.

Tôi trốn dưới gầm giường, miệng ngọng nghịu hát bài “Hai con hổ”—bài hát mà kiếp trước tôi từng nhạo là trẻ con, ngốc nghếch, chẳng bao giờ thèm mở miệng hát.

Vậy mà bây giờ, tôi hát nó “a ba a ba” như thể thật sự đã hóa ngốc.

Ba tôi vừa nghe thấy, lửa giận càng bốc lên ngùn ngụt.

Cúi đầu thấy tôi như , ông chẳng còn giữ chút lý trí nào—ra tay càng lúc càng nặng.

Kiếp trước, khi ba đến thăm tôi lần đầu, tôi vẫn đang mê man bất tỉnh.

Ông không hề biết tôi đã trở thành đứa ngốc.

Chỉ đến khi Lưu Thanh Thanh diễn kịch vì cứu tôi mà sảy thai, ông mới biết sự việc.

Mà lúc ấy, tôi lại vừa khóc lóc vừa cầu xin gọi dì Thanh Thanh là mẹ, còn sống chết đòi ông cưới ả.

Ba tôi tính khí cục cằn, lại chiều tôi hết mực.

Vì thế, Lưu Thanh Thanh nhờ có sự “thương ” từ tôi mà cưới vào nhà họ Phùng một cách danh chính ngôn thuận.

Về sau, ả còn bày đặt dịu dàng bảo muốn sinh cho tôi một “người hầu nhỏ”.

Ả ta đầu độc tâm trí tôi, rằng chỉ khi có em trai, tôi mới giữ sự thương của ba.

Kết quả, tôi lại một lần nữa rơi vào cái bẫy của ả, nức nở xin ba cho mình một cậu em trai.

Ba tôi vì lo sau này mình không còn sống để chăm sóc tôi, cuối cùng gật đầu đồng ý để ả mang thai.

Chỉ không ngờ—ngay khi que thử hiện hai vạch, ả ta đã lập tức định sẵn ngày chết cho tôi.

Nghĩ đến những ký ức ở kiếp trước, tôi giận đến mức nghiến răng ken két.

Đúng lúc Lưu Thanh Thanh bị đánh đến mức hấp hối, tôi bỗng bật khóc, bò ra khỏi gầm giường, níu lấy ống quần của ba, giọng thút thít:

“Hu hu… đừng đánh dì Thanh Thanh nữa… Tiểu Bảo thích dì Thanh Thanh mà…”

Ba tôi đang giơ tay cao, lập tức khựng lại.

Ông sợ tôi hoảng sợ, tay lơ lửng giữa không trung, không dám vung xuống.

Lưu Thanh Thanh oán hận liếc tôi một cái, rõ ràng đang trách tôi sao không mở miệng sớm hơn.

Nhưng nét mặt lại vẫn giả vờ tội nghiệp ba tôi, nức nở:

“Anh cứ đánh em cũng … chỉ xin đừng để Tiểu Bảo thấy… con bé không chịu nổi khi em bị thương… em sợ sẽ để lại bóng ma trong lòng con bé…”

Nếu ai không biết chuyện nghe thấy những lời đó, e rằng sẽ tưởng Lưu Thanh Thanh thương tôi như con ruột, nâng niu như tròng mắt.

Ai mà ngờ —chính ả mới là hung thủ khiến tôi ra nông nỗi này.

Ba thấy tôi dù chảy nước miếng vẫn cố che chở cho Lưu Thanh Thanh, cuối cùng không một lời, chỉ lặng lẽ đưa tay ôm tôi vào lòng.

Phải rất lâu sau, ông mới khàn giọng hỏi:

“Tiểu Bảo rất thích dì Thanh Thanh sao?”

Lưu Thanh Thanh lập tức sáng rực đôi mắt, vội vàng ra sức nháy mắt với tôi, ra hiệu không ngừng.

Tôi cũng “ngoan ngoãn” theo như ý ả:

“Tiểu Bảo rất thích dì Thanh Thanh! Tiểu Bảo muốn dì Thanh Thanh mẹ cơ! Ba ơi, ba cưới dì Thanh Thanh không?”

Dù mới bị ba tôi đánh cho thừa sống thiếu chết, Lưu Thanh Thanh vẫn ánh mắt đầy kỳ vọng sang ông.

Kiếp trước, ánh mắt này của ả từng khen là “thanh thuần như hoa sen đầu hạ”.

Còn bây giờ—với khuôn mặt bầm tím, sưng vù, lấm lem vết máu—nét mặt mong chờ đó chỉ khiến người ta thấy buồn nôn.

Ba tôi chỉ liếc ả đúng một giây, rồi lập tức quay đầu tôi, giọng đầy quan tâm:

“Tiểu Bảo thật sự chắc chắn sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...