Trọng Sinh: Từ Bỏ [...] – Chương 6

06.

Tôi không nhịn , bật thành tiếng: “Bà tưởng cháu thèm cái gia phả rách nhà bà lắm sao? Chỉ cần cháu muốn thì cháu có thể tự mình lập một quyển gia phả mới!”

Bà nội tức đến mức liên tục dùng gậy đập bàn, mắng: “Đồ con bất hiếu! Năm đó mày ra đời, đáng lẽ tao nên dìm c.h.ế.t mày trong hố phân. Đều tại tao nhất thời mềm lòng nên mới nuôi ra cái thứ tai họa như mày!”

Tôi không rảnh nghe bà ta nhảm, cố ý dọa bà ta: “Bà có đi không? Không đi là cháu báo cảnh sát đấy, một khi bà vào đồn, sau này người thuộc ba đời trực hệ là Lý Diệu Tông sẽ không thể thi công chức đâu. Tương lai của nó sẽ bị bà hủy hoại đấy.”

Bà lão vừa nghe đứa cháu bảo bối của mình không thể thi công chức, vội vàng đứng dậy rời đi, vừa đi vừa chửi, sợ chậm một giây là lỡ tương lai của cháu trai ruột.

8.

Tôi thuận lợi vào đại học như ý muốn, bốn năm không về nhà.

Trong năm ba đại học, mẹ tôi gọi điện thoại, khóc lóc kể lể vay tiền tôi, muốn mua cho em trai một trường đại học tốt để học.

Tôi bình tĩnh trả lời: “Trường đại học tốt mẹ căn bản không mua nổi đâu. Nó thi bao nhiêu điểm?”

Mẹ tôi khóc nấc lên trong điện thoại: “Ba trăm mười hai! Trường học đúng là đồ lừa đảo, là mời giáo viên Thanh Hoa Bắc Đại về dạy, thực tế căn bản không phải!”

“Mẹ hỏi thăm rồi mới biết, loại bỏ tiền vào như em trai con bị xếp vào lớp kém, giáo viên căn bản không biết dạy học. Lớp Thanh Hoa Bắc Đại đều là những hạt giống tốt thi đỗ vào!”

Những người bỏ tiền mua điểm vào, đa phần đều là học sinh yếu.

Những trường có tầm xa căn bản sẽ không để bọn họ tiếp với học sinh lớp chọn, cho vào lớp thường đã là tốt lắm rồi.

“Diệu Tông là em trai ruột của con đấy, con không thể thấy c.h.ế.t không cứu !”

Tôi đang ôn bài trong ký túc xá, không muốn phiền cùng phòng, hạ thấp giọng : “Chẳng phải chỉ là không đỗ đại học tốt thôi sao, còn lâu mới đến mức c.h.ế.t đi sống lại, mẹ cứ đăng ký đại khái cho nó trường cao đẳng nào đó, tệ lắm thì ôn thi lại.”

“Đồ không có lương tâm, tương lai của Diệu Tông liên quan đến cả nhà. Bây giờ mày không đưa tiền, sau này đợi đến khi mày lấy chồng, Diệu Tông cũng sẽ không giúp đỡ mày đâu!” Mẹ lại xé rách mặt tức giận mắng.

Tôi chưa bao giờ nghĩ sau này phải dựa vào em trai, nó không hút m.á.u tôi đã là tạ ơn trời đất rồi.

Năm đó hai vạn tệ tiền chọn trường suýt nữa đã cắt đứt tiền đồ của tôi, tôi mãi mãi là vật hy sinh thích hợp nhất trong lòng bọn họ.

“Vậy con cảm ơn mẹ nhé?”

Sau đó tôi cúp điện thoại.

Nghỉ đông, tôi tìm việc thêm ở cửa hàng tiện lợi, xin ở lại trường.

Nghe học cũ Chu Tiểu Tiểu , bố mẹ tôi bỏ tiền muốn đưa người vào đại học 985, không ngờ lại bị lừa mất mười lăm vạn.

Mười lăm vạn, đặt ở gia đình bình thường cũng là một con số thiên văn.

Họ vì tiền đồ của con trai mà gần như dốc cạn gia tài, đáng đời bị lừa.

Chu Tiểu Tiểu thi đỗ vào một trường đại học ở phía Nam, Tết về nhà thường chia sẻ chuyện mới với tôi.

“Tư Hằng, cậu còn nhớ giáo chủ nhiệm kỳ quái năm lớp 12 Tần Thư Họa không?”

Người tôi kiếp trước, tôi muốn quên cũng không quên .

Sau khi lên đại học, tôi đã tự mình đổi tên, vứt bỏ Phán Đệ, đổi thành Tư Hằng.

Tư tưởng bay bổng, ý chí vĩnh hằng.

“Tớ nhớ, ta sao rồi?”

Giọng của Chu Tiểu Tiểu trở nên kích , dường như có bất ngờ cực lớn muốn chia sẻ: “Sau khi rời trường cấp ba số 1 huyện, ta chuyển sang kế toán, kết quả ôm tiền bỏ trốn, ông chủ công ty báo cảnh sát rồi, nửa tháng trước ta đã bị bắt, nghe là phải ngồi tù mọt gông!”

Tần Thư Họa có thể ra chuyện như , tôi không hề bất ngờ.

Bản thân ta chính là người đổi trắng thay đen, giáo viên cũng hư học sinh.

Đối với chuyện này, đánh giá của tôi chỉ có bốn chữ: “Tự tự chịu.”

Chu Tiểu Tiểu cũng rất ghét Tần Thư Họa, lại càng ghét Chu Hạo hơn.

Tuy hai người cùng họ, nhân phẩm khác nhau một trời một vực.

“Còn Chu Hạo nữa, mấy hôm trước tớ cũng thấy cậu ta. Ông bố ruột lái Rolls-Royce của cậu ta thật sự mặc kệ cậu ta rồi, bây giờ cậu ta lại sa sút đến mức phải bưng đĩa ở quán đồ nướng!”

Nghe thấy kẻ thủ ác tôi kiếp trước sống không tốt, tâm trạng của tôi lập tức tốt hẳn lên, ngay cả áp lực cuối kỳ cũng giảm đi một nửa.

Tôi là một người tầm thường, không thể tha thứ cho tất cả.

Tốt nghiệp đại học, tôi vì tiền đồ sự nghiệp chuẩn bị đến Thâm Thành việc.

Trước khi đi tôi nhận điện thoại của mẹ, bà ấy tuyệt nhiên không nhắc đến tiền, càng không ép tôi đi xem mắt với đứa con trai tốt nghiệp cấp hai của trưởng thôn.

“Phán Đệ… à không, Tư Hằng, mẹ nhớ con rồi, vừa nghĩ đến con ở bên ngoài ăn không ngon mặc không ấm, trong lòng mẹ lại hối hận, hối hận tại sao năm đó lại không đối xử tốt với con hơn một chút.”

Nghe thấy lời sám hối của mẹ, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là cảm , mà là cảm giác bất an như chồn chúc Tết gà.

Nói qua loa vài câu rồi cúp máy, tôi gọi điện thoại cho Chu Tiểu Tiểu, nhờ ấy giúp tôi hỏi thăm hình.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, ba ngày sau Chu Tiểu Tiểu mắng bố mẹ tôi một trận trong điện thoại: “Tư Hằng, cậu tuyệt đối đừng quay về! Gần đây em trai cậu muốn tìm việc, không biết nghe từ đâu hai mươi vạn có thể mua vị trí công chức. Họ đã sắp đặt cho cậu một mối hôn sự với thằng què, đợi cậu về là nhốt cậu lại bắt kết hôn!”

Tôi hiểu ra, bình tĩnh cảm ơn tốt, sau đó mua vé máy bay, đi thẳng đến nơi việc.

Chuyện tôi không về nhà khiến bố mẹ nổi trận lôi đình, bọn họ không nghi ngờ việc hai mươi vạn có thể đưa con trai vào biên chế, ngược lại còn trách tôi không đưa tiền cho bọn họ, lỡ dở tương lai của con trai.

Bố còn năm lần bảy lượt uy h.i.ế.p tôi trong điện thoại: “Mày không về là tao sẽ đến cơ quan mày tìm mày, cho ông chủ xem ông ta đã tuyển phải cái thứ lòng lang dạ sói gì!”

Bố tôi đi ăn xa quanh năm, đã từng đi xa nhà.

Tôi cũng tin chuyện này ông ấy , trong lúc cấp bách, tôi trực tiếp xin đi công tác nước ngoài.

Theo lý mà , tôi không có kinh nghiệm không thể đi .

Nhưng không chịu nổi việc tôi học vấn cao, thái độ thành khẩn, công ty xem xét xong vẫn để tôi cùng một đồng nghiệp cũ đi nước ngoài.

Đợi bố hỏi thăm nhiều nơi đến Thâm Thành thì biết sự thật tôi đã ra nước ngoài, lập tức ngồi bệt xuống đất hối hận không thôi.

“Đồ con bất hiếu! Sớm biết đã không nên cho nó học đại học gì cả, đáng lẽ nên gả đi luôn để thu hồi vốn!”

Người xung quanh đều dùng ánh mắt khinh bỉ ông ấy, không dám tin đây là lời mà một người bố có thể ra.

Sau khi công việc ổn định, tôi gọi điện thoại báo bình an cho Chu Tiểu Tiểu.

Bây giờ ấy cũng đang giáo viên ở trường cấp ba số 1 thành phố, đã vào biên chế, có hạnh phúc vững chắc.

Nghe tôi đã thoát khỏi gia đình gốc, Chu Tiểu Tiểu còn kích hơn cả tôi.

“Tư Hằng, tớ biết cậu có thể mà! Cậu nhất định sẽ có tương lai xa hơn, tươi sáng hơn!”

Nhìn ánh chiều tà nơi chân trời, cuối cùng tôi cũng cảm nhận sự tự do vô biên.

Cảnh tượng kiếp trước ảo tưởng vô số lần trên giường bệnh, giờ đây đã hiện ra chân thực ở trước mắt.

Quá khứ u ám không thể đuổi theo, ngày mai tươi sáng đẹp vô ngần.

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...