Tần Thư Họa coi thường lời khiếu nại: “Nói cho lũ nhà quê các người biết, tôi có thể đến trường này dạy học là vinh hạnh của các người. Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ về lại thành phố. Các người đến cơ hội gặp tôi cũng không có đâu.”
Cô ta dám vênh váo như , hẳn là do bố của Chu Hạo, người đàn ông lái Rolls-Royce đó đã chống lưng.
“Vậy sao? Hẳn chính là Tần Thư Họa rồi.”
Giọng quen thuộc vang lên từ cửa lớp, tôi kinh ngạc quay đầu lại, thấy một người phụ nữ mặc vest trông sắc sảo tháo vát.
Bà ấy tự mình đi vào lớp: “Chu Hạo là đứa nào?”
Cả lớp đều quay người Chu Hạo ở dãy cuối cùng.
Người phụ nữ đi thẳng vào lớp, đến dãy cuối cùng, giọng lạnh lùng hỏi: “Mày chính là con riêng của chồng tao?”
Tất cả học sinh trong lớp đồng thanh “A” lên một tiếng, kinh ngạc vô cùng.
Chu Hạo oai phong vô hạn, cậy thế bắt nạt người khác ở huyện nhà, lại chỉ là một đứa con riêng?
Chu Hạo bị vạch trần thân phận, tức giận điên cuồng vung nắm đ.ấ.m về phía bà vợ cả.
“Bà bậy!”
Tuy nhiên cậu ta còn chưa kịp ra đòn thì đã bị vệ sĩ bên cạnh bà vợ chặn lại, thân hình nhỏ bé ngã sõng soài trên đất, giãy giụa thế nào cũng không thể đứng dậy.
Chỉ là miệng cậu ta vẫn liên tục chửi bậy.
Bà vợ cả không tức giận: “Rửa sạch miệng nó đi.”
Vệ sĩ lập tức lôi Chu Hạo vào nhà vệ sinh.
Trùm trường học trước mặt bà cả còn không bằng một con chó.
Tôi quay đầu liếc Tần Thư Họa, lớp trang điểm tinh xảo cũng không che giấu nỗi sợ hãi của ta.
Chân ta mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, rõ ràng cũng biết thân phận của đối phương.
Bà vợ cả đi đến trước bục giảng, lại hỏi một câu: “Cô chính là tiểu tứ của chồng tôi?”
Tần Thư Họa hoảng hốt giải thích: “Bà hiểu lầm rồi, tôi không phải, tôi không quen biết chồng bà!”
Lời vừa dứt, một cái tát đã giáng xuống mặt ta.
“Bây giờ thì quen biết chưa?”
Tần Thư Họa quỳ xuống đất khóc lóc thảm thiết, cầu xin bà vợ cả tha cho ta.
Rất nhanh, bố của Chu Hạo và hiệu trưởng cùng chạy đến lớp học.
“Vợ ơi, sao em lại đến đây? Đi, đến văn phòng hiệu trưởng giải thích cho em.”
Nói rồi, ông ta còn định kéo người phụ nữ ra ngoài.
Bà Chu dứt khoát gạt tay bố Chu Hạo.
“Tôi còn không sợ mất mặt, sợ cái gì? Vừa hay dạy cho những đóa hoa của tổ quốc một bài học, xem kẻ hoại gia đình người khác có kết cục gì!”
Bố Chu Hạo gật đầu khom lưng, giọng điệu mang vẻ nịnh nọt: “Không có, em hiểu lầm rồi, và người phụ nữ này không có quan hệ gì hết.”
“Không quan hệ mà giúp ta khôi phục chức vụ, còn muốn dùng quan hệ giúp ta chuyển về thành phố?” Bà vợ chọc trúng chỗ đau.
“Không không không, những chuyện này đều là thư ký , không liên quan đến , gọi điện thoại hủy ngay!”
Tần Thư Họa trơ mắt tiền đồ của mình lại rơi xuống đáy vực một lần nữa, gào khóc om sòm.
Nhưng bà vợ vẫn chưa hả giận: “Vậy Chu Hạo thì sao? Một đứa trẻ lớn như , không thể nào tự dưng rơi xuống từ trên trời chứ?”
Bố Chu Hạo kêu khổ không ngừng. Ông ta hoàn toàn dựa vào bố vợ để phất lên, vợ ông ta hồi trẻ sinh con xảy ra sự cố, ông ta mới nảy sinh ý đồ xấu tạo ra Chu Hạo.
Nhưng con cái so với tiền đồ của bản thân thì không đáng nhắc tới.
“Anh về nhà lập tức viết di chúc, tài sản đều để lại cho em, một xu cũng không cho nó!”
“Bố!”
Chu Hạo bị vệ sĩ áp giải về, trên người đầy nước, so với nỗi đau thể xác, đòn tấn công tinh thần từ người bố ruột mới là chí mạng nhất.
Từ nhỏ cậu ta đã biết thân phận đặc biệt của mình, hình thành nên tính cách vừa ngang ngược lại vừa tự ti.
Tất cả ưu đãi cậu ta nhận đều đến từ tiền bạc và sự nuông chiều của bố, không có tiền của bố, cậu ta chẳng là cái thá gì cả.
Tuy nhiên bố Chu Hạo đã quyết tâm muốn cắt đứt quan hệ với cậu ta: “Đừng gọi bậy, tao không phải bố mày!”
Cơn tức trong lòng bà Chu đã nguôi đi không ít.
“Nếu đã như , số tiền từ thiện những năm nay cũng nên thu hồi lại, nên dùng vào việc chính đáng. Tôi nghe tiền quyên góp của đều cho Chu Hạo đứa hạng bét này rồi, có công bằng với người hạng nhất khối không?”
Bố Chu Hạo lập tức thuận nước đẩy thuyền: “Không công bằng, lập tức quyên góp, chỉ cho hạng nhất khối!”
Bà Chu liếc tôi một cái, dường như đã sớm biết thân phận của tôi.
“Vậy thì quyên góp mười vạn, đưa tiền mặt.”
“Được , đương nhiên là vợ gì cũng .”
Bố Chu Hạo gật đầu cúi người, đích thân dìu vợ rời đi.
Một màn kịch ầm ĩ hạ màn.
Hiệu trưởng đứng xem toàn bộ quá trình, đợi người đi rồi mới với Tần Thư Họa: “Sau này cũng không cần đến nữa.”
7.
Một tuần sau, Tần Thư Họa và Chu Hạo đều biến mất khỏi trường, như thể chưa từng xuất hiện.
Nhờ một câu của bà Chu, tôi nhận mười vạn tệ tiền mặt.
Để không cho bố mẹ lấy số tiền này cho em trai tích góp tiền trả trước mua nhà, tôi đã nhờ hiệu trưởng cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng.
Tiền sinh hoạt lấy từ trong thẻ.
Tuy nhiên bố mẹ vẫn biết chuyện này, mấy lần chạy đến trường mắng tôi bất hiếu, có tiền chỉ biết ăn uống hưởng thụ một mình, không thông cảm cho bố mẹ.
Nhưng tôi giống như cục đá trong hố xí, vừa thối vừa cứng, sống c.h.ế.t không cho sắc mặt tốt.
Cuối cùng không còn cách nào, mẹ tôi lại dùng đến chính sách mềm dẻo.
Bà ấy không đi chăm em trai học nữa, mỗi ngày đều đến mang cơm cho tôi.
Nhưng tôi vẫn chọn ăn ở nhà ăn, sợ bị bọn họ hạ độc.
Kiếp trước, bọn họ có thể vì mười lăm vạn tệ tiền bồi thường ít ỏi mà bỏ mặc tôi ở bệnh viện, mang theo em trai cao chạy xa bay.
Kiếp này, bọn họ cũng có thể vì mười vạn tệ mà bỏ độc.
Cuối cùng tôi cũng không tham gia Kế hoạch Kiến tạo Ước mơ của Bắc Đại, vì trong kế hoạch không có chuyên ngành tôi thích.
Sau khi trọng sinh, tôi trở nên tham lam, không chỉ muốn vào trường tốt, còn muốn học chuyên ngành mình thích.
Hiệu trưởng nghe xong cũng tiếc cho tôi, cuối cùng vẫn tôn trọng quyết định của tôi.
Một tuần trước kỳ thi đại học, tôi sợ bố mẹ chuyện nên đã tìm bảo vệ hy vọng bọn họ có thể không cho bố mẹ tôi vào.
Ngày thi đại học, tôi dậy sớm chạy hai vòng quanh sân thể dục.
Cảm giác có thể tự do chạy nhảy thật tốt, thân thể tự do mới có thể theo đuổi tương lai với vô hạn khả năng.
Chứ không phải giống như kiếp trước, bị mắc kẹt trên giường bệnh, chỉ có thể nghe những lời an ủi vô vọng, học đi thi đại học mà bản thân lại bất lực.
Tôi mang theo cơ thể khỏe mạnh và kiến thức vững chắc bước vào phòng thi.
Mỗi nét bút đều viết lên hai chữ tương lai.
Sau kỳ thi đại học, tôi vẫn không về nhà mà chỉ một căn nhà ở gần trường.
Trong thẻ có tiền, tôi không cần lo lắng về tiền bạc.
Khi có kết quả, bố mẹ lại càng vui mừng khôn xiết, tôi thi đỗ thủ khoa toàn thành phố, bọn họ cũng nở mày nở mặt.
Bà nội tôi không quản vất vả chống gậy chạy đến, bắt tôi về kèm em trai học.
“Mày không thể ích kỷ như , chỉ nghĩ đến bản thân mình tốt, đợi em trai mày thi đỗ Bắc Đại thì đó mới thực sự là rạng danh tổ tiên.”
Bà ta còn tự cho là đúng đưa ra điều kiện hậu hĩnh: “Thế này, chỉ cần mày kèm Diệu Tông thi đỗ Bắc Đại, rồi lấy mười vạn tệ tiền thưởng của trường ra thì tao sẽ thuyết phục tộc trưởng lệ ghi tên mày vào gia phả.”
“Phải biết rằng từ xưa đến nay, chưa có một người phụ nữ nào ghi tên vào gia phả đâu, mày cứ mừng thầm đi!”
Bạn thấy sao?