Nhớ lại bộ mặt nịnh nọt của Tần Thư Họa vào kiếp trước, tôi thật lòng cảm thấy hả giận.
Văn phòng hiệu trưởng hỗn loạn cả lên. Từ vụ việc của Chu Tiểu Tiểu đến thành tích cả lớp đi xuống, hiệu trưởng đối với Tần Thư Họa cũng không còn sắc mặt tốt.
Vốn tưởng vớ giáo viên tốt, không ngờ lại là con sâu rầu nồi canh.
Lần này liên quan đến số tiền tương đối lớn, hiệu trưởng không dám nương tay, trực tiếp đình chỉ công tác Tần Thư Họa.
Tần Thư Họa cũng không lấy ra số tiền đã học sinh, nếu không dựa vào mức lương bảy nghìn tệ một tháng của ta thì sao mua nổi áo khoác Chanel chứ.
Dưới sự thúc đẩy của phụ huynh, lớp 12A1 lại đổi giáo viên chủ nhiệm mới một lần nữa.
Chỗ ngồi cũng xếp lại, trực tiếp xếp theo thành tích, tôi lại quay về vị trí phong thủy tốt đẹp trước bục giảng.
Trong kỳ thi liên kết tám trường với trường cấp ba số 1 thành phố, tôi thành công giành hạng nhất toàn thành phố, trực tiếp đè bẹp danh tiếng của trường cấp ba số 1 thành phố, hiệu trưởng lại không khép miệng.
Thậm chí ông ấy còn đề cử tôi đăng ký “Kế hoạch Kiến tạo Ước mơ” của Bắc Đại, tương đương với việc tuyển thẳng, cầu phải có hộ khẩu nông thôn.
Tuy nhiên tôi không ngờ Chu Hạo cũng muốn tham gia.
Thậm chí cậu ta còn đổi hộ khẩu về nông thôn.
Một hôm sau giờ tự học buổi tối, Chu Hạo chặn tôi lại cảnh cáo: “Khuyên mày đừng tranh với tao, mày tranh không lại tao đâu.”
Tôi không tin: “Nếu cậu thật sự tự tin thì đã không chặn tôi lại lời cay độc!”
Tuy nhiên ngày hôm sau tôi liền nhận điện thoại của bố.
Ông ấy vẫn luôn đi ăn xa, rất ít khi về, lần này lại cố ý đón tôi về nhà.
5.
Trên bàn ăn, lần đầu tiên tôi chia cơm rang trứng mỡ heo.
Em trai Diệu Tông béo hơn trước, ôm khư khư đĩa thịt không buông tay.
Trước nay bố vốn trầm lặng, lần này lại bảo tôi ăn trước.
Tuy nhiên tôi biết cái giá của miếng cơm này, ông ấy muốn tôi từ bỏ việc cạnh tranh Kế hoạch Kiến tạo Ước mơ để đá lót đường cho Chu Hạo.
Tôi không đũa.
Không khí trên bàn ăn lại lạnh đi, thấy tôi mãi không đũa, bố tôi “bốp” một tiếng ném đũa xuống.
“Cánh cứng rồi, dám không nghe lời bố mày nữa hả?”
Tôi nhàn nhạt mở miệng: “Lần trước nghe lời bố, con không vào trường cấp ba số 1 thành phố, lần này lại nghe lời bố, con lại phải từ bỏ trường đại học mà con hằng ao ước.”
Bố khẩy: “Không phải mày rất có khí phách sao? Vậy thì tự mình thi vào đi! Đi mấy con đường tà ma ngoại đạo này thì có bản lĩnh gì?”
Tôi phản bác: “Nếu bố có bản lĩnh thì đừng nhận tiền của bố Chu Hạo, đi con đường tà ma ngoại đạo, có bản lĩnh gì chứ?”
Bố lại ném vỡ bát, tôi học theo ông ấy dứt khoát hất đổ bàn ăn.
Tôi năm lớp 12 lại cao bằng bố, ngọn núi cao từ nhỏ cần phải ngước đã trở thành mô đất thấp.
Đối phương cũng bị tôi cho kinh sợ, cuối cùng dùng tiền sinh hoạt để ép tôi: “Mày không đồng ý thì sau này cũng đừng tìm tao đòi tiền sinh hoạt.”
Tôi rất khí phách cút về trường, lại bảy mươi chín tệ trên thẻ ăn mà buồn rầu.
Còn nửa năm nữa là đến kỳ thi đại học, tiền sinh hoạt lại không có nơi nào lo liệu.
Tôi nhớ lại kiếp trước ở bệnh viện vì muốn kiếm chút tiền viện phí mà đã mượn máy tính của bác sĩ viết bài cho tòa soạn tạp chí kiếm nhuận bút.
Nhưng tôi lại không có máy tính.
Bất đắc dĩ, tôi đành phải chi bộn tiền ra tiệm net.
Sau khi xem xong cầu nhận bài của mấy trang web, tôi bắt đầu gõ chữ, bỏ ra hai tiếng viết xong bài rồi gửi đi.
Vì tôi trèo tường ra ngoài lên mạng, trên đường về ký túc xá tôi che chắn kín mít, không muốn bị phát hiện, lại đúng lúc đi qua cổng trường thấy bóng dáng quen thuộc.
Lại là Chu Hạo.
Còn có một người đàn ông trung niên trông rất giống Chu Hạo lái xe Rolls-Royce đến đón cậu ta, trong lòng còn ôm một người phụ nữ, đó chắc là mẹ của Chu Hạo.
Tôi trốn trong góc không dám đậy, sợ bị Chu Hạo bắt điểm yếu đi mách lẻo.
Trong thoáng chốc tôi cảm thấy quần áo người phụ nữ rất quen thuộc, ngẩng đầu lên lại thì ra là Tần Thư Họa!
Tần Thư Họa là mẹ Chu Hạo?
Không thể nào!
Nếu đúng là , Chu Hạo có thể trơ mắt mẹ ruột bị đánh mà không lên giúp sao?
Trong đầu tôi nảy ra một khả năng khác, lại cảm thấy càng vô lý hơn.
Bố ruột thân mật với người phụ nữ khác, con trai lại không hề lòng?
Người không biết còn tưởng bọn họ mới là một nhà ba người đấy.
Nhưng lần họp phụ huynh trước, mẹ của Chu Hạo không đến, tôi cũng không cách nào xác thực.
Ngày hôm sau, tôi lấy cớ ví tiền bị rơi, điều tra camera giám sát.
Vì thành tích của tôi tốt, hiệu trưởng không nghi ngờ gì liền đồng ý.
Tôi lén cắt đoạn video giám sát tối qua gửi vào tài khoản QQ của mình, rồi xóa bỏ đoạn giám sát tôi quay về hôm nay.
Buổi chuyện dưới cờ thứ hai, bố của Chu Hạo lên sân khấu phát biểu với tư cách khách mời danh dự, chức danh còn là một doanh nhân nổi tiếng nào đó.
Tôi âm thầm ghi nhớ trong lòng, nhân lúc tan học ra tiệm net tìm kiếm trên Baidu, phát hiện vợ ông ta cũng là con thế hệ thứ hai của một gia đình tài phiệt lừng lẫy.
Tôi có chút không hiểu, nếu đã giàu như thì tại sao Chu Hạo không đến tỉnh lỵ học cấp ba, cứ phải ở cái nơi nghèo nàn hẻo lánh này?
Lục tung mọi tài liệu, tôi tra thông tin liên lạc của thư ký mẹ Chu Hạo, gửi hết video tối đó cho bà ấy.
Tuy tôi không ôm hy vọng, cũng không thể ngồi chờ chết.
May mắn là, qua một tuần, đối phương lại trả lời tôi.
Vì lý do an toàn nên tôi không cho đối phương số điện thoại, mà xin số điện thoại của mẹ Chu Hạo, ra bốt điện thoại công cộng gọi điện.
“Địa điểm trong video ở đâu?”
Giọng sắc sảo vang lên từ ống nghe, tôi sững người, hỏi ngược lại: “Bà không biết con trai mình học trường nào sao?”
Đối phương như nghe thấy chuyện buồn : “Con trai tôi? Tôi cả đời không thể mang thai, lấy đâu ra con trai?”
Tôi lập tức hít một hơi lạnh, đầu óc loạn thành một nồi cháo đặc.
Chu Hạo lại là con riêng?
Vậy chẳng phải Tần Thư Họa chính là… tiểu tứ?
“Mười vạn, địa chỉ cho tôi!”
Tôi lập tức hoàn hồn: “Tôi không có thẻ ngân hàng, có thể đưa tiền mặt không? Tôi chỉ cần năm vạn.”
Đối phương đồng ý. Tôi địa chỉ trường cho bà ấy, đồng thời kể cả chuyện chồng bà ấy cũng tham dự lễ chào cờ vào thứ hai.
Trong lời của đối phương mang theo vẻ châm biếm: “Thảo nào, lại đích thân xuống nông thôn tham gia từ thiện, thì ra là đi thăm con trai ruột.”
Tôi không còn lời nào để , ngượng ngùng cúp máy.
6.
Tần Thư Họa không biết đã dùng thủ đoạn gì mà lại quay về lên lớp.
Chỉ là lần này ta không phải giáo viên chủ nhiệm, mà là giáo viên bộ môn.
Cô ta lên lớp ngày càng qua loa, thậm chí đôi khi còn không lên lớp, bảo chúng tôi tự đọc sách ôn tập.
Còn bản thân ta thì ngồi trên bục giảng chơi điện thoại, không biết chuyện gì mà tươi như hoa.
Có học sinh lén với phụ huynh, phụ huynh tìm hiệu trưởng khiếu nại.
Hiếm thấy là, hiệu trưởng lại cho qua chuyện này.
Bạn thấy sao?