Quay lại chương 1 :
10
Ba ngày sau, có một người mẹ vì muốn sống sót đã dán miệng đứa con của mình lại bằng băng keo, vừa khóc vừa livestream từ trong ô tô, nhắn nhủ với mọi người rằng: “Muốn sống thì tuyệt đối không phát ra tiếng, đây là quy tắc sống còn duy nhất!”
Cũng có người không sợ chết, vẫn livestream hình trong thành phố.
Có kẻ tự mãn khoe rằng chỉ cần không phát ra tiếng là có thể sống .
Có những kẻ từng là “kẻ mạnh” trong xã hội cũ, nghĩ rằng cầm súng là có thể quái điểu…
Lại một lần nữa thấy những cảnh tượng quen thuộc ấy, trong lòng tôi dâng lên vô vàn cảm lẫn lộn.
Nửa tháng sau, thành phố chính thức trở thành khu vực bị tàn nghiêm trọng. Điện và nước lần lượt bị cắt, chỉ còn sóng điện thoại yếu ớt nhờ vào cơ sở hạ tầng cũ.
Tôi cùng bố và trai ở trong khu trú ẩn do chính tay chúng tôi xây dựng, dõi theo từng dòng tin tức trên điện thoại.
Sắp tới, điện thoại cũng sẽ không dùng nữa vì cạn pin. Mọi người bắt đầu lao vào cướp bóc, lại không thể tiếng .
Một người có súng đã chủ siêu thị để cướp đồ ăn, còn chưa kịp đắc ý thì vài giây sau đã bị quái điểu ăn sạch không còn mảnh xương – chỉ vì hắn phát ra âm thanh.
Tất cả mọi người bắt đầu đổ ra vùng ngoại ô để trốn chạy. Gia đình Hạ Trầm chắc cũng đang ở trong đám người ấy.
Kiếp trước, vì đường chính bị tắc nghẽn, chúng tôi phải men theo đường núi đến chỗ bố. Chính vì , mẹ Hạ Trầm – chân tay vốn không tiện – trượt xuống vách núi. Đau đớn quá, bà ta hét lên.
Khi đó, Hạ Trầm sốt ruột lại đẩy tôi xuống để cứu mẹ hắn. Tôi thì thân thể yếu ớt, gì ? Cuối cùng tôi may mắn vướng vào một cành cây, mới giữ mạng.
Tôi thầm tính thời gian – nếu lần này mọi chuyện diễn ra như kiếp trước, thì giờ đây… bà mẹ chồng cũ của tôi chắc đã bị lũ quái điểu xé xác rồi.
Đúng lúc ấy, giọng trai cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:
“Du Du… mình có nên ra ngoài cứu người không?”
Anh là lính, tôi hiểu – trong máu có trách nhiệm không thể tránh khỏi.
Nhưng trong tận thế, lòng người lại là một quả bom hẹn giờ khác.
“Anh à, kiếp trước trong quân đội, cũng vì cứu người mà bị chính đồng đội đẩy vào giữa đàn quái điểu.”
“Lúc đó, trong tay còn bế một đứa bé sơ sinh, không thể kiểm soát việc khóc.”
Tôi thở dài:
“Em biết là lính, cứu người là bản năng. Nhưng giờ không còn ở trong doanh trại, không ở khu an toàn. Ở đây chỉ còn em và bố.”
“Nếu lần này lại bị phản bội… thì tụi em biết phải sao?”
Nghe tôi xong, mới bắt đầu lưỡng lự.
11
Một tháng sau, tôi nhận định vị thời gian thực do Hạ Trầm gửi đến, tôi chỉ nhắn lại một biểu cảm duy nhất.
Mấy hôm trước, sau khi đoán chắc Hạ Trầm đã cạn sạch đồ ăn, tôi gửi cho hắn một tấm ảnh tôi đang ăn bít tết, uống rượu vang. Vô , góc bàn còn lộ ra một tô mì gói.
Kể từ hôm đó, hắn phát điên nhắn tin xin lỗi, nịnh nọt đủ kiểu, còn quay cả video quỳ lạy, cúi đầu van xin.
Đến mức, hắn còn kéo theo Lưu Tân – mặt mày không cam lòng – quay video cùng nhau quỳ xuống trước mặt tôi xin lỗi.
Sau khi bọn họ mất sạch tự trọng mà quỳ xuống van xin, tôi liền giả vờ than thở rằng bản thân cũng khổ lắm, chỉ còn lại vài thùng mì gói và xích.
Hạ Trầm cam đoan sẽ cùng tôi vượt qua khó khăn. Sau đó, hắn còn lén nhắn tin bảo rằng nếu cần thiết… thì có thể vứt bỏ Lưu Tân.
“Sơ Sơ, ơn đi, ngày xưa là ả đàn bà đó quyến rũ trước, lúc đó chỉ là bị ma xui quỷ khiến thôi! Nếu bây giờ em chịu tha thứ cho , sẽ giao ta cho em xử lý, muốn ta trước mặt em cũng !”
Tôi dòng tin nhắn hắn gửi, trong lòng chỉ có thể lạnh liên tục.
Vì một thùng mì gói mà hắn sẵn sàng vứt bỏ vợ con — đúng là trò hề.
Tôi tiện tay gửi định vị ở gần khu nhà cho hắn. Dù sao cũng chết, thì chết ngay trước mặt tôi cũng .
Vài ngày sau, Hạ Trầm với dáng vẻ tiều tụy, đói đến mức không còn nhận ra, thật sự xuất hiện. Nơi này vốn là vùng ngoại ô hoang vắng, mà trên nền đất trống lại sừng sững một căn biệt thự bốn tầng, chỉ cần liếc mắt là hắn lập tức nhận ra đây là căn cứ của tôi. Nhưng hệ thống phòng ngự dày đặc bên ngoài khiến hắn không dám liều lĩnh tiến vào.
Khi hắn lén gửi tin nhắn cầu cứu cho tôi, tôi đang cho cá ăn. Vừa đọc xong dòng chữ, tôi ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang đứng trên bãi đất trống cách đó không xa, ra sức vẫy tay điên cuồng.
Tôi cầm ống nhòm lên kỹ — kiếp này, hắn sống còn thảm hơn tôi tưởng.
Để giữ mạng, hắn tự cắt luôn lưỡi của mình. Đứng giữa đất trống, miệng há ra gọi tên tôi, không còn lưỡi để phát âm.
Tôi cũng hơi bất ngờ một chút.
Vì sống sót mà đến mức này, hắn thật đúng là liều mạng. Tôi đang định nhạo thì phát hiện, cách xa phía sau hắn, có một nhóm người mặc đồ đen đang ẩn nấp.
Bạn thấy sao?