8
Còn hai ngày nữa là đến thời điểm quái điểu tấn công.
Tôi đã ăn uống thỏa thích mấy ngày liền. Nhìn cái bụng bắt đầu phình ra, tôi lập tức mua một lô thiết bị thể dục để dưới tầng hầm – vừa có thứ thời gian, vừa luyện sức khỏe. Có gặp nguy hiểm cũng không đến nỗi tay chân mềm nhũn.
Số tiền còn lại cũng vừa hết, giờ tôi cảm thấy chưa bao giờ giàu có đến .
Cuối cùng, tôi cũng liên lạc với trai. Anh vừa kết thúc nhiệm vụ đặc biệt và trở lại doanh trại. Tôi liền đặt vé máy bay gấp cho về ngay.
Anh luôn cưng chiều tôi, chỉ nghe tôi đã ly hôn thôi là lập tức nổi đóa, muốn bay về Hạ Trầm một trận.
“Anh à, về nhà trước đi, loại cặn bã như hắn, ông trời sẽ tự xử lý.”
Cùng lúc đó, đám cho vay nặng lãi tìm đến Hạ Trầm.
Trước đó, tôi đã ký hợp đồng vay 50 vạn, hứa hoàn trả 1 triệu trong vòng 20 ngày – còn lấy danh nghĩa vợ chồng để vay thêm nhiều khoản khác nữa.
Lần này, tôi không từ chối cầu gọi video của hắn. Nhìn mặt hắn bầm dập tím bầm, còn mẹ chồng thì khóc lóc vật vã bên cạnh, lòng tôi thấy… vô cùng sung sướng.
Nỗi đau thể xác và thù hận của kiếp trước, lúc này xem như đã chút xíu giải tỏa.
“Lạc Sơ, đừng nữa… mấy khoản vay đó là tự đứng tên đúng không? Mau gì đi chứ!”
“Tiền tôi vay… đều đưa cho mẹ rồi còn gì? Không phải bà ép tôi phải giúp ‘tiểu tam’ dưỡng thai sao? Anh hỏi mẹ đi.” – tôi cố ý nghẹn giọng đáp lại.
Trong video, đại đứng đầu tôi đầy thương cảm, quay sang túm tay Hạ Trầm, vặn ngược cổ tay rồi hỏi:
“Trả tiền hay… mất một cái chân?”
“Trả! Trả mà… a a a… đau quá!” – hắn hét toáng lên.
Mẹ hắn thì ngồi đơ tại chỗ, không thốt nổi một câu.
Tôi trơ mắt Hạ Trầm lôi tiền mặt ra từ phía sau nhà, miễn cưỡng nộp tiền để giữ lại đôi chân – xem ra số tiền trúng số cũng chẳng cầm cự bao lâu nữa đâu.
Sau khi tiễn đám xã hội đen đòi nợ đi, Hạ Trầm lập tức báo cảnh sát, gào lên đòi kiện tôi lừa đảo, muốn tôi phải ngồi tù!
Tôi tắt máy, khẩy một tiếng khinh bỉ.
Những khoản vay kiểu đó còn khối khoản đang chờ ta trả. Còn tôi lúc này chỉ cần ngồi yên, chờ trai quay về.
9
Cuối cùng, vào ngày cuối cùng trước khi quái điểu tràn ra, tôi cũng về đến nhà.
Vừa về đến nơi, việc đầu tiên muốn là đi tìm Hạ Trầm tính sổ. Tôi và bố phải mất bao công mới giữ ở lại.
Tôi đem toàn bộ hình ra giải thích rõ ràng.
Tối nay, quái điểu sẽ xuất hiện. Tôi cần đảm bảo rằng gia đình chúng tôi đồng lòng, vững như một khối.
Tối đó, cả nhà đang cùng ngồi xem TV, bỗng dưng tất cả các kênh đồng loạt phát cảnh báo khẩn cấp!
Sau đó là loạt hình ảnh hỗn loạn hiện lên: lũ quái điểu xuất hiện với số lượng khổng lồ, sức công kinh hoàng. Chính phủ lập tức điều xe bọc thép, xe tăng đến trấn áp.
Nhưng tôi biết rõ – tất cả đều vô dụng.
Kiếp trước cũng , ban đầu mọi người cứ nghĩ đó chỉ là vật nổi điên. Cho đến khi thấy xe tăng bị axit từ miệng bọn quái vật tan chảy, lúc đó họ mới thật sự hoảng sợ.
Tôi ngồi trên sofa bản tin, toàn thân run rẩy, ký ức kinh hoàng ùa về khiến tôi co người lại một góc.
Dù đã tôi báo trước, khi chính mắt chứng kiến, cả bố và tôi vẫn chết lặng không nổi câu nào.
Từ giây phút này, chỉ cần bước ra khỏi ngôi nhà này, chúng tôi tuyệt đối không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Giữ im lặng, sẽ không bị tấn công – sự thật này, phải ba ngày sau con người mới nhận ra.
Đến lúc đó, những ai còn sống mới thật sự hiểu: tận thế đã đến.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?