Thư ký của ta vẫn còn chút cảm với tôi – người vợ cũ. Bao năm qua tôi đối xử thế nào với Chu Dĩ An, ta đều thấy cả.
Nhận điện thoại của tôi, ta không khó dễ gì mà nhanh chóng hoàn tất việc chuyển nhượng nhà và cửa hàng cho tôi.
Cộng thêm 40 triệu tiền bồi thường mà Chu Dĩ An hứa, cùng với 50 triệu tiền sinh hoạt phí gộp lại, tổng cộng 90 triệu đã chuyển thẳng vào tài khoản của tôi.
Cầm trong tay nhà cửa và khoản tiền kếch xù, tôi tính toán thời gian rồi bỏ ra mua một mã cổ phiếu ba ngày sau đó.
Kiếp trước, tôi từng lướt mạng thấy một chuyện thần thoại về chứng khoán:
có người đầu tư vào một mã cổ phiếu, chỉ trong hai tháng đã lời gấp 20 lần.
Lúc ấy tôi còn cố ý tra xem đó là mã gì, chẳng bao giờ ngờ mình sẽ có cơ hội sống lại.
Xem ra đây chính là cơ hội phát tài mà ông trời ban cho tôi.
Tiền không bao giờ là đủ. Nhờ khoản bồi thường từ Chu Dĩ An, tôi đã có vốn để đầu tư.
Tôi ném thẳng 50 triệu vào thị trường chứng khoán.
Trong suốt hai tháng ấy, tôi chẳng bận tâm đến chuyện khác, chỉ chăm chăm theo dõi cổ phiếu.
Chỉ đợi đến ngày thu hoạch, bán cổ phiếu xong là trong tài khoản ngân hàng của tôi đã có thêm một tỷ tệ.
Từ nay về sau, tôi thực sự có thể nằm dài tận hưởng phần đời còn lại.
Vì cổ phiếu, trong hai tháng ấy tôi gầy rộc cả người.
Lần nữa thấy tin tức về Chu Dĩ An và Thẩm Lê là trên trang nhất báo giải trí.
Thẩm Lê, không còn tôi là chướng ngại, cuối cùng cũng cưới miếng mỡ béo mà ta nhắm từ lâu – Chu Dĩ An – trở thành vợ nhà giàu hào môn.
Cùng lúc đó, mẹ chồng cũ của tôi cũng gọi điện hẹn gặp.
Với người mẹ chồng này, giữa tôi và bà ta vốn chẳng có chút cảm nào.
Chu Dĩ An cái tính tự cao tự đại là học từ bà ấy.
Những năm tôi sống trong nhà họ Chu, ngoài sự lạnh nhạt và vô của Chu Dĩ An, bà mẹ chồng này cũng không thiếu những lần chèn ép và khó dễ tôi.
Thế nghĩ đến chuyện gì đó, tôi vẫn quyết định đi gặp bà ta một lần.
Chúng tôi hẹn nhau ở một quán cà phê cao cấp.
Mẹ chồng cũ vẫn ăn mặc sang trọng quý phái như xưa, vừa thấy tôi mặc đồ thể thao liền lộ vẻ chán ghét ra mặt.
“Không trách Dĩ An chướng mắt , muốn ly hôn với . Cô lại bộ dạng chẳng ra sao của mình đi.”
Trước đây, mỗi lần bị mẹ chồng cũ ghét bỏ hay chê bai, tôi đều tổn thương sâu sắc.
Nhưng bây giờ nghe những lời này, nghĩ đến cuộc sống sa sút mà bà ta sắp đối mặt, tôi chỉ cảm thấy hả hê — quả nhiên, nhân quả không chừa một ai.
“Bà gọi tôi đến đây chỉ để những lời này sao?”
Triệu Kim Bình nhớ lại mục đích chính của cuộc gặp hôm nay, lúc này mới thu lại thái độ khinh thường:
“Cô thật là vô dụng, ở bên cạnh Dĩ An bao nhiêu năm mà vẫn không giữ nổi trái tim nó, để con tiện nhân không biết xấu hổ kia là Thẩm Lê cướp mất.”
Tuy bà ta không ưa gì con dâu cũ là tôi, so với Thẩm Lê – một phụ nữ đã ly hôn, mang theo con và đầy tâm cơ – rõ ràng càng khiến bà ta phản cảm hơn.
Huống chi Thẩm Lê còn dám chia rẽ cảm mẹ con bà, điều đó càng khó chấp nhận.
Lần này bà tìm tôi, chính là muốn tôi ra mặt tranh đấu với Thẩm Lê.
Bà ta ra , con trai bà không phải hoàn toàn không có cảm với tôi.
Nếu không thì đã chẳng chia cho tôi nhiều tài sản như .
Dù khi đó bà không biết chuyện, lúc biết thì đã muộn, không ngăn nữa.
“Thanh Dư à, bà vẫn thích con dâu hơn. Cô quay lại bên Dĩ An đi, có bà chống lưng cho, và Dĩ An vẫn là một đôi xứng đôi.”
Thì ra mục đích cuộc gặp hôm nay là vì chuyện đó. Nghe mẹ chồng cũ vừa ra vẻ ban ơn, vừa xúi tôi đi đấu đá với Thẩm Lê, tôi chỉ thấy buồn .
“Bà Triệu, bà sai rồi. Trước kia là tôi mắt mù nên mới nhầm người đàn ông như thế. Đồ cặn bã và con tiện nhân thì đúng là trời sinh một cặp!”
“Trước kia chẳng phải bà chê tôi không đủ lanh lợi sao? Giờ thì tốt rồi, Thẩm Lê con dâu bà là quá hợp lý.
Một nàng dâu như thế rất hợp để khắc chế một bà mẹ chồng như bà. Hai người đúng là một nhà hoàn hảo!”
Trước đây tôi luôn ngoan ngoãn nghe lời, rất ít khi cãi lại.
Dù ấm ức cũng âm thầm chịu đựng.
Bà ta quen với việc thể hiện sự ưu việt, không ngờ tôi lại dám ra những lời như , tức đến mức mặt đỏ bừng, ôm ngực thở dốc.
“Bà Triệu, dù sao chúng ta cũng từng là mẹ chồng nàng dâu. Trước khi chia tay, tôi tặng bà một món quà, chắc chắn bà sẽ thích.”
“Cố Thanh Dư! Cô đừng tưởng lừa con trai tôi bao nhiêu tài sản là có thể vênh váo bỏ đi! Với loại phụ nữ từng ly hôn như , tưởng sau này còn tìm ai hơn Dĩ An sao?”
“Cô không biết quý trọng cơ hội, sau này nhất định sẽ hối hận!”
Tôi vẻ mặt tức tối, mất kiểm soát của bà ta, không thèm đôi co. Thời gian sẽ trả lời tất cả.
Tôi để lại một chiếc USB trên bàn, ung dung rời đi, không cần biết chiếc USB ấy sẽ mang đến sóng gió gì cho cả nhà họ Chu.
Cùng một nội dung, tôi còn gửi một bản cho cánh phóng viên giải trí.
Tuy nhà họ Chu sắp sản, Thẩm Lê chắc chắn sẽ không dễ sống, dù là vài tháng yên ổn tôi cũng không muốn ta hưởng thụ .
Trong USB là toàn bộ tư liệu phốt đen của Thẩm Lê.
Xong xuôi, đêm hôm đó tôi liền mua vé máy bay rời khỏi thành phố S.
Có đủ tiền rồi, tôi có thể tự do bay nhảy khắp nơi, tránh xa sự trả thù của nhà họ Chu.
Thời gian sống ở nước ngoài, tôi vẫn theo dõi hình trong nước.
Trên báo giải trí, tôi thấy tin tức Chu Dĩ An và Thẩm Lê to tiếng cãi vã tại một buổi tiệc, nghi ngờ ly hôn rồi lại hòa.
Cùng lúc đó là bài phỏng vấn bà Triệu Kim Bình công khai chê bai con dâu.
Xem ra, ngày tháng của Thẩm Lê chẳng hề dễ chịu.
Tôi trở lại vào đúng thời điểm trước khi nhà họ Chu sản.
Tôi mang giày cao gót mười phân, phía sau là một dàn trai đẹp cao mét tám, người thì xách hành lý, người thì đưa nước, người thì đút trái cây, phục vụ tôi như bà hoàng.
Quả nhiên, có tiền là có tất cả.
Có tiền thì loại trai đẹp nào cũng có, ai nấy đều dịu dàng, chu đáo.
“Cố Thanh Dư, tôi không ngờ giờ lại sa đọa như ! Cô rời khỏi tôi là sống không nổi đúng không? Sao lại tự hạ thấp mình như thế!”
Bạn thấy sao?