Trọng Sinh Trước Khi [...] – Chương 5

Chương 5

Tôi đã cố ý sắp đặt chuyện này, sao có thể để mọi thứ dễ dàng kết thúc như ?

“Tôi không vào! Tôi việc gì phải vào cùng với con tiện nhân không biết xấu hổ kia?

Ở chung một phòng với ta, ngay cả không khí cũng bẩn!”

“Còn cả đứa con hoang mà ta sinh ra nữa, tuổi còn nhỏ đã biết giả vờ đáng thương, đúng là thừa hưởng gien tiểu tam của mẹ, sau này không biết sẽ đi hoại gia đình người khác thế nào đâu!”

“Thanh Dư, Tiểu Tiểu còn nhỏ lắm, sao em có thể con bé như ?”

“Em hiểu lầm mối quan hệ giữa chị và Dĩ An rồi, thật sự là trong sạch!”

“Dĩ An chỉ vì xót xa cho Tiểu Tiểu không có cha chăm sóc nên mới đến giúp chúng tôi.”

Thẩm Lê vẫn như cũ, đóng vai yếu đuối đáng thương, nước mắt ngấn lệ, giải thích đầy oan ức.

Không ít người nghe xong lời ta liền tỏ ra cảm thông.

“Thẩm Lê, đừng giả bộ nữa!

Trong sạch mà ôm đàn ông của tôi mà khóc? Cô không biết giới hạn là gì à?”

“Cô còn giả đóa bạch liên hoa trong sáng yếu đuối? Cô tưởng ai cũng ngu như Chu Dĩ An chắc?”

“Con không có cha không phải lỗi của tôi, mà là vì – con mẹ không biết xấu hổ – ra ngoài lăng loàn!

Chồng trước của xét nghiệm ADN, phát hiện con không phải ruột thịt, là con hoang nên mới ly hôn, đuổi cả mẹ lẫn con ra khỏi nhà!”

“Nếu tôi là , tôi đã xấu hổ đến nỗi trốn biệt không dám gặp ai, thế mà lại vì không có tiền nên dám nhắm đến chồng người khác?”

“Đồ mặt dày, vô đạo đức như mà tôi còn phải khách sáo chắc?”

Tôi không cho Thẩm Lê cơ hội lôi tôi vào phòng đóng cửa riêng.

Tôi vạch trần bộ mặt thật của ta ngay tại chỗ, để con tiểu tam này bị vạch mặt trước công chúng.

Vừa thèm khát chồng người khác, vừa muốn giữ hình tượng bạch liên hoa – đúng là giấc mộng đẹp.

Tôi nhất định phải xé nát lớp mặt nạ của ta, để ta sống trong ánh mắt khinh thường và khinh bỉ của thiên hạ, suốt đời chỉ dám rúc trong bóng tối như chuột cống.

Trên mặt Thẩm Lê thoáng hiện vẻ hoảng hốt, có lẽ ta không ngờ tôi lại biết rõ mọi chuyện như .

“Trời ơi! Còn có nội rúng như nữa à!”

Đám phóng viên hí hoáy ghi lại từng chữ từng câu, trong lòng tôi vô cùng hả hê.

Sắc mặt Chu Dĩ An đã đen đến cực điểm.

Anh ta hoàn toàn không tin lời tôi , trong lòng ta, Thẩm Lê là Bạch Nguyệt Quang thuần khiết vô tì vết, xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời.

Dù năm xưa ta đã ruồng bỏ ta, ta vẫn nghĩ đó là do hoàn cảnh ép buộc.

Giờ lại thấy ta đáng thương như , bị tôi “vu khống”, chắc ta đau lòng đến chết rồi.

“Cố Thanh Dư! Cô im ngay cho tôi!”

“Nếu còn dám bôi nhọ A Lê thêm lời nào nữa, đừng trách tôi không khách khí!”

Chu Dĩ An gằn giọng, ánh mắt đầy sát khí, như thể tôi chạm vào ranh giới cấm kỵ của ta.

Lúc mọi người tưởng tôi sẽ tiếp tục ầm lên, tôi lại chọn cách im lặng.

Tôi hiểu rõ giới hạn của Chu Dĩ An, nếu đẩy mọi chuyện đi quá xa, kết cục sẽ không dễ kiểm soát.

Dù sao thì giấy ly hôn vẫn chưa ký, Chu thị cũng chưa sụp đổ.

Giẫm đúng giới hạn để rối là , chứ tuyệt đối không thể để bản thân bị kéo xuống.

Lúc này, đội bảo an của Chu thị cũng đến, giải tán đám đông, bệnh viện dần trở lại yên tĩnh.

Thẩm Lê thì cúi đầu rấm rứt khóc đầy uất ức.

“Thanh Dư, em thật sự hiểu lầm chị quá rồi.”

Cô ta vừa vừa Chu Dĩ An bằng ánh mắt vô tội:

“Dĩ An, phải tin em, mọi chuyện không phải như , em thật sự không điều đó.”

“A Lê, em không cần giải thích với ta, ta bị ghen tuông mờ lý trí thôi.”

Tôi đứng một bên, âm thầm khinh bỉ trong lòng:

“Anh mới là đồ mù mắt mù tim, đáng đời bị loại đàn bà như Thẩm Lê dắt mũi.”

Chu Dĩ An ôm chặt Thẩm Lê đầy xót xa, quay sang tôi bằng ánh mắt đầy căm hận:

“Cố Thanh Dư, tưởng chơi trò này thì tôi sẽ không ly hôn nữa sao?”

Chương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...