Nhưng mẹ à, con không trách mẹ đâu.
Vì chính mẹ cũng chưa từng có một chiếc áo mới.
Vì mẹ lụng như trâu ngựa trong nhà,chỉ cần gì không vừa ý là bố lập tức đá, chửi bới.
Con cũng chẳng bảo vệ mẹ.
Chúng tôi ôm nhau, cùng bật khóc.
Lần đầu tiên thật sự tha thứ cho nhau.
May thay, ông trời cho mẹ con tôi một cơ hội lại từ đầu.
Mọi đau khổ chỉ là chương mở đầu.
Phía trước… chính là con đường hạnh phúc đang đón đợi.
12.
Anh rể cũ Trương Trạch Minh mang đồ ăn đến cho Hàn Vũ Kỳ.
Vừa thấy cái bản mặt giả nhân giả nghĩa đó,tôi giận đến mức không kiềm .
“Anh rể cũ à, đúng là ông chồng cũ quốc dân đấy.”
“Bị cắm sừng đến thành bãi chăn thả mà vẫn nguyện ông chồng hoàn hảo 24 hiếu.”
Trương Trạch Minh bị tôi đến sượng cả mặt.
Chỉ hừ lạnh một tiếng “ biết cái gì,”rồi lướt qua tôi đi thẳng vào chỗ Hàn Vũ Kỳ.
“Chuyện gì ? Không phải em hôm nay sẽ đi đăng ký kết hôn à?”
“Mày dám giỡn ông à?”
Hàn Vũ Kỳ vội vàng ôm lấy bụng.
“Trạch Minh, tin em đi, em nhất định sẽ mà.”
“Cho em thêm vài ngày nữa nhé…”
Trương Trạch Minh từng là con nhà giàu.
Nếu không, Hàn Vũ Kỳ cũng chẳng bỏ rơi Phương Trác để quay sang cưới ta.
Nhưng không ngờ Trương Trạch Minh lại là dạng rác rưởi hội tụ đủ thói hư tật xấu,chẳng mấy chốc đốt sạch gia sản.
Chị họ tôi từng cam đoan với ta rằng: chỉ cần ly hôn, không bao lâu nữa ta sẽ có tiền có quyền trong tay.
Đến lúc đó, hai người vẫn sẽ là vợ chồng như xưa.
Loại người như Trương Trạch Minh tất nhiên là đồng ý ngay.
Thế là vui vẻ ly hôn với chị tôi.
“Giữa ban ngày ban mặt mà cũng mơ mộng à.” Tôi thong thả lên tiếng.
“Vợ của Phương Trác là tôi. Dù ta có chết đi thì tài sản cũng là tôi thừa kế.”
“Cô!” Hàn Vũ Kỳ muốn phản bác, hình hiện tại khiến ta cứng họng.
Trương Trạch Minh đảo mắt mấy vòng, rồi bất ngờ túm lấy cổ áo của Hàn Vũ Kỳ.
“Con mẹ nó, tốt nhất là giữ đúng lời hứa.”
“Nếu dám cắm sừng tôi… tôi sẽ cho biết thế nào là sống không bằng chết!”
Nói rồi, ta bỏ đi, không ngoái đầu lại.
Mãi đến nửa đêm,cánh cửa phòng phẫu thuật mới mở ra, bác sĩ tháo khẩu trang xuống.
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức.”
“Tình trạng sau mổ không mấy khả quan, hai người hãy tranh thủ thời gian ở bên bệnh nhân.”
Hàn Vũ Kỳ ngã phịch xuống sàn.
13.
Phương Trác tỉnh lại vào ngày hôm sau.
Trong thời gian đó, Hàn Vũ Kỳ một tay chăm , từ ăn uống đến vệ sinh, không rời nửa bước.
Chỉ mới một ngày, gương mặt ta đã tiều tụy thấy rõ.
Còn tôi thì khác.
Hôm đó, tôi dẫn mẹ đi ăn một bữa thật ngon,mua cho mẹ một bộ quần áo mới từ đầu đến chân.
Bố tôi tức đến phát điên, mắng mẹ tôi đang “nổi loạn”.
Mẹ tôi không nhịn nữa, mấy câu là đuổi thẳng ông ta về quê.
Buổi tối, tôi và mẹ ngồi trò chuyện thật lâu về tương lai hạnh phúc sắp tới.
Kết quả là hôm nay hơi thiếu ngủ.
Tôi vừa ngáp vừa bước vào phòng bệnh, Phương Trác nằm đó, mặt xám ngoét.
Anh ta mở mắt tôi, ánh mắt của kẻ sắp chết lại lạnh như băng đá.
“Hàn Như Yên… mày là đồ đàn bà độc ác, chính mày đã chết tao!”
Tôi khẽ mỉm .
“Anh nhảy lầu vì nhân của mình, liên quan gì đến tôi?”
“Nhưng cứ thế đứng tôi đi chết sao?”
Phương Trác nghiến răng, tức đến run người.
“Thế còn nhân của ? Cô ta cũng thôi.”
“Cô ấy…”
Phương Trác nghẹn lời.
“Vũ Kỳ đã giải thích với tôi rồi… tôi… tôi không trách ấy.”
“Có lẽ trong lòng hận Hàn Vũ Kỳ còn hơn cả tôi.”
“Nhưng không còn cách nào khác, sắp chết rồi – đó là sự thật không thể thay đổi.”
“Nếu trở mặt với ta lúc này, đứa con ruột của cũng không giữ .”
“Cho nên vì cái thai trong bụng ta, đành ngậm đắng nuốt cay, tha thứ cho ta.”
Tôi không chút nể mà vạch trần toàn bộ suy nghĩ trong đầu ta.
Phương Trác tức đến mức huyết áp tăng vọt, phải mất một lúc mới bình tĩnh lại.
Bạn thấy sao?