Mẹ chồng nghe xong câu đó, đau lòng gào lên:
“Con trai tôi ơi!”
Trong lòng tôi vô cùng khoan khoái, ngoài mặt vẫn bình tĩnh :
“Vậy xin hỏi, ấy và Trần Thanh Thanh bao lâu nữa sẽ tỉnh lại?”
Bác sĩ liếc bệnh án rồi trả lời:
“Chúng tôi vừa tiêm thuốc mê trong phòng phẫu thuật, lát nữa Giang và Trần sẽ tỉnh lại.”
Nói xong, bác sĩ rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn tiếng khóc than của ba mẹ chồng.
Tôi và bố mẹ chỉ lạnh lùng đứng một bên, im lặng theo dõi mọi chuyện.
Quả nhiên, không lâu sau khi bác sĩ rời đi, Giang Hoài Xuyên và Trần Thanh Thanh trên giường bệnh đã tỉnh lại.
Chương 7
Giang Hoài Xuyên tỉnh dậy, thấy đôi chân của mình biến mất, tâm trạng sụp đổ:
“Chân tôi đâu rồi!? Sao chân tôi biến mất rồi!?”
Trần Thanh Thanh vào bóng phản chiếu trên cửa sổ, thấy gương mặt mình bị hủy hoại, liền hét lên thảm thiết:
“A— chuyện gì thế này? Mặt tôi, mặt tôi sao lại thành thế này!?”
Nhìn thấy cảnh tượng thảm thương của họ, tôi không kiềm mà muốn bật .
Mẹ chồng nghẹn ngào không nên lời, ba chồng rơi lệ, an ủi Giang Hoài Xuyên:
“Hoài Xuyên, bác sĩ chân con bị nhiễm trùng nặng, buộc phải cắt bỏ, nên chân con…”
Những lời còn lại chưa kịp ra, cũng đủ để Giang Hoài Xuyên hiểu.
Giang Hoài Xuyên nhận cú sốc quá lớn, lúc này mới ý đến tôi, tức giận chỉ tay vào tôi chửi rủa:
“Tất cả là tại con đàn bà thối tha này! Cô cần nghỉ ngơi mà chúng tôi bị sói cắn!”
Trần Thanh Thanh trên mặt đầy oán độc, định lao đến cào tôi:
“Đều tại ! Nếu không phải đòi nghỉ ngơi, chúng tôi đâu ra nông nỗi này!”
Bố mẹ tôi vội vàng chắn trước tôi, Trần Thanh Thanh nhào tới trượt ngã, khiến vết thương trên mặt càng thêm đau đớn.
Tôi lạnh lùng ta nhăn nhó, bước lên, giọng khinh miệt:
“Các người sao có thể đổ lỗi cho tôi? Rõ ràng là âm mưu của các người thất bại, giờ ra nông nỗi này không phải là đáng đời sao?”
Giang Hoài Xuyên khựng lại, mặt tái nhợt, lắp bắp:
“Kế hoạch gì chứ, bậy gì thế?”
Tôi thấy hắn vẫn còn giả vờ, liền lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp tờ đơn bảo hiểm.
Nỗi hận của kiếp trước và hiện tại cuộn trào, tôi nghiến răng :
“Anh và Trần Thanh Thanh muốn chết tôi để lấy tiền bảo hiểm, không ngờ tôi đã phát hiện ra!”
Gương mặt Giang Hoài Xuyên lộ rõ vẻ hoảng loạn, vội vàng :
“Nhược Nhược, sao có thể ? Anh em nhất mà, tờ bảo hiểm đó chỉ để đảm bảo quyền lợi của chúng ta thôi…”
Trần Thanh Thanh cũng ép gương mặt đầy oán độc xuống, giả vờ không hiểu :
“Nhược Nhược, sao cậu có thể nghĩ về tớ như thế? Tớ là thân của cậu, sao có thể cậu chứ!”
Nhìn hai người họ đồng thanh diễn trò, tôi mỉa mai mở lời:
“Đúng , tôi đã tin tưởng hai người như thế, nào ngờ các người đã sớm lén lút với nhau rồi!”
Nghe tôi , Trần Thanh Thanh vẫn định ngụy biện:
“Nhược Nhược, cậu nghe ai linh tinh ? Tớ và Giang Hoài Xuyên là thanh mai trúc mã từ nhỏ, sao có thể ấy bằng con mắt khác chứ!”
Giang Hoài Xuyên cũng ra vẻ ghét bỏ Trần Thanh Thanh:
“Dù cả thế giới này phụ nữ đều chết hết thì cũng không thể để mắt đến Trần Thanh Thanh, vợ ơi sao em lại nghĩ như ?”
Vở diễn của họ quá mức hoàn hảo, trước đây tôi từng nghi ngờ rồi lại bị họ lừa dối qua mặt.
Tôi lạnh, mở đoạn video trên điện thoại, tiếng rên rỉ ám muội của Trần Thanh Thanh vang lên:
“Ưm~ Hoài Xuyên, thật tuyệt vời~”
Tiếng rên vẫn tiếp tục, Giang Hoài Xuyên lập tức đổi sắc mặt, đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Trần Thanh Thanh:
“Nhược Nhược, tất cả là Trần Thanh Thanh quyến rũ trước!”
Trần Thanh Thanh tức tối định gì, bị ánh mắt dữ dằn của Giang Hoài Xuyên trừng cho câm nín.
Lúc này, ta cũng không thèm giả bộ nữa, ánh mắt đầy căm hận:
“Đúng! Là tôi quyến rũ ta! Tôi chính là không ưa ! Tại sao bố mẹ cưng chiều, nhà giàu có, còn tôi thì không?”
“Tôi chính là muốn cướp lấy đàn ông của để phải đau khổ!”
Tôi lúc này mới hiểu ra, hóa ra Trần Thanh Thanh đã tích tụ hận thù với tôi từ lâu, thật nực khi tôi lại không hề nhận ra.
Tôi đang định vạch trần hai người họ, thì hai viên cảnh sát bước vào, nghiêm túc :
“Các vị, đoạn video từ camera hành trình trên xe đã trích xuất, xin hỏi mọi người có muốn xem không?”
Chương 8
Giang Hoài Xuyên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt lập tức tái nhợt:
“Đây chỉ là một tai nạn thôi, không cần phải phát nữa.”
Tôi lại tỏ ra hứng thú:
“Cảnh sát, tôi muốn xem, dù sao người đang nằm trên giường cũng là chồng tôi, tôi cần biết chuyện gì đã xảy ra.”
Giang Hoài Xuyên ra sức ngăn cản không thể hành , Trần Thanh Thanh định xông lên cũng bị bố mẹ tôi chặn lại.
Ba mẹ chồng tôi thì đang quấn đầy băng, không thể nhúc nhích.
Cảnh sát không nhiều lời, lập tức phát đoạn video từ camera hành trình.
Đoạn video bắt đầu từ lúc tôi xuống xe, giọng điệu khó chịu của Giang Hoài Xuyên vang lên:
“Ba mẹ, tại sao lúc nãy phải bảo Tống An Nhược xuống xe, không biết chúng ta đến đây là để ấy sao?”
Giọng run rẩy của mẹ chồng vang lên:
“Hoài Xuyên à, tại sao con lại muốn chết nó, nó còn đang mang thai cháu đích tôn của nhà họ Giang mà.”
Giang Hoài Xuyên lạnh một tiếng:
“Chính là phải để phụ nữ mang thai thì tiền bồi thường mới nhiều hơn. Kế hoạch lần này của chúng ta là giả vờ lạc vào khu vực không người, sau đó đẩy ta xuống xe cho sói ăn.”
Ba chồng vội vàng ngăn cản:
“Chúng ta không thể , đó là việc thất đức!”
Giang Hoài Xuyên tỏ vẻ bất mãn:
“Ba mẹ, con đã mua bảo hiểm với số tiền bồi thường khổng lồ, chỉ cần Tống An Nhược xảy ra chuyện, chúng ta không phải lo gì cả nửa đời sau. Hơn nữa, người con thích chỉ có Thanh Thanh.”
Tiếng nhẹ của Trần Thanh Thanh cũng vang lên:
“Đúng , bác trai bác , ban đầu cháu cố giới thiệu Hoài Xuyên cho Tống An Nhược quen, mục đích chính là để hôm nay thực hiện kế hoạch này.”
Mẹ chồng lúc này cắn răng đồng ý, còn ba chồng đứng bên cạnh can ngăn cũng vô ích.
Họ chỉ chờ lái xe đi thêm một đoạn, rồi quay lại đón tôi.
Bạn thấy sao?