Mẹ đỏ hoe mắt, vẫn kiên định nắm lấy tay tôi:
“Đừng sợ, bố mẹ luôn ủng hộ con.”
Nước mắt tôi trào ra không kiềm .
Nỗi tủi hờn hai kiếp dâng trào, tôi ôm chầm lấy bố mẹ bật khóc nức nở.
Tôi cứ nghĩ họ sẽ trách tôi bướng bỉnh, không ngờ họ vẫn luôn đứng về phía tôi.
Sáng sớm hôm sau, bố mẹ đã đưa tôi đến bệnh viện để đặt lịch thai.
Khi ra khỏi phòng phẫu thuật, mặt tôi tái nhợt như tờ giấy.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve bụng phẳng lì, lòng trống trải, cố kìm nén nghẹn ngào :
“Con , hãy tìm đến một nơi tốt đẹp hơn nhé.”
Mẹ đau lòng lau nước mắt cho tôi, an ủi:
“Tiếp theo con định gì?”
Tôi siết chặt tay:
“Con phải nhanh chóng liên lạc với luật sư, cắt đứt hoàn toàn với Giang Hoài Xuyên.”
Tôi không dám chắc Giang Hoài Xuyên có bình an trở về hay không.
Phải chuẩn bị sẵn sàng trước!
Khi về đến nhà, tôi lập tức liên lạc với luật sư Trương, gửi những bằng chứng mà tôi thu thập trên đường đi:
“Những bằng chứng này đủ để khiến Giang Hoài Xuyên trắng tay ra đi không?”
Trên suốt chặng đường này, mỗi đêm tôi đều căng thẳng, hầu như không ngủ .
Cuối cùng tôi đã nắm bằng chứng Giang Hoài Xuyên và Trần Thanh Thanh lén lút tứ trong nhà vệ sinh ở trạm dịch vụ.
Đêm trước, nhân lúc Giang Hoài Xuyên ngủ say, tôi còn tìm thấy trong điện thoại của ta đoạn tin nhắn âm mưu tôi giữa ta và Trần Thanh Thanh, cùng với ảnh hai người thân mật đương.
Luật sư Trương xem xét kỹ lưỡng, khẳng định:
“Những bằng chứng này đủ để khiến ta trắng tay ra đi, thậm chí đối mặt với hình pháp luật.”
Trái tim căng thẳng của tôi cuối cùng cũng thả lỏng, bóng tối đè nặng trong lòng bấy lâu nay rốt cuộc cũng có một tia sáng len lỏi.
Bố mẹ thấy những bằng chứng này, giận dữ bùng nổ:
“Phải kiện cho chúng nó ngồi tù rục xương, đồ chó không biết xấu hổ, dám mưu con tao.”
Tôi vừa định an ủi họ, điện thoại bất ngờ vang lên.
Tôi cầm máy, một giọng nam xa lạ, trầm ổn và nghiêm túc vang lên từ bên kia:
“Chào chị, tôi là cảnh sát địa phương ở Kekexili, hiện có huống khẩn cấp cần thông báo cho chị. Bạn của chồng chị đã gặp nạn trong khu vực không người ở Kekexili.”
“Họ bị đàn sói tấn công, hình rất nghiêm trọng, mong chị nhanh chóng đến…”
Chương 5
Cảnh sát địa phương Kekexili cầu tôi lập tức đến bệnh viện trong khu vực Tây Tạng rồi cúp máy.
Nghe tin này, tôi thoáng sững sờ.
Kiếp trước chúng tôi bị sói tấn công sau khi đã đi vào khu vực không người, mà đời này, bởi vì tôi xuống xe sớm, hình lại thay đổi.
Ngay sau đó tôi bình tĩnh trở lại, sự phản bội và tổn thương mà bọn họ ra cho tôi như lưỡi dao khắc sâu vào trái tim.
Những ký ức bị lừa dối trước kia khiến tôi không thể nào cảm thấy thương xót cho số phận của họ.
Bố mẹ nghe thấy tin này, lập tức vỗ tay vui mừng:
“Đáng đời, đây chính là báo ứng của bọn chúng!”
Tôi nhạt, đặt vé máy bay đi Tây Tạng.
Bố mẹ lo tôi vẫn còn lưu luyến Giang Hoài Xuyên nên ngăn cản:
“Con , Giang Hoài Xuyên đã đối xử với con như rồi, chúng ta đừng quan tâm đến bọn họ nữa.”
Tôi chỉ lắc đầu:
“Con không phải đến để cứu họ, mà là để tận mắt chứng kiến bọn họ trả giá cho những gì đã .”
Hơn nữa, có vài chuyện cũng cần phải kết thúc.
Nghe thấy tôi , bố mẹ kiên quyết chọn đi cùng tôi.
Trên chuyến bay đến Tây Tạng, bố mẹ tôi không ngừng ân cần hỏi han tôi.
Tôi siết chặt tay họ, cảm giác lần này khác hẳn với lần đi Kekexili trước đây, chỉ thấy yên tâm và ấm áp.
Xuống máy bay, tôi liên lạc với cảnh sát địa phương ở Kekexili, biết công tác cứu hộ đang khẩn trương diễn ra tại bệnh viện.
Ba mẹ chồng tôi chỉ bị thương nhẹ, đã qua cơn nguy hiểm.
Còn Giang Hoài Xuyên và Trần Thanh Thanh thì thương tích nặng, hiện đang trong phòng phẫu thuật cấp cứu.
Tôi và bố mẹ đến bệnh viện Tây Tạng nơi họ đang điều trị, trong phòng bệnh tràn ngập mùi tanh hôi của máu và thuốc khử trùng.
Ba mẹ chồng tôi đang nằm trên giường bệnh, toàn thân quấn băng, rên rỉ đau đớn:
“Đau quá, bác sĩ đâu rồi, con trai tôi sao rồi?”
Chương 6 tiếp:
Bạn thấy sao?