Tuy Lưu thị rất uyển chuyển Quỳnh Nương nghe ra sự cố kỵ của bà. Nếu không phải đã trải qua một đời thì nàng thật sự không nghĩ đến chuyện mở tiệm điểm tâm dưới núi Hoàng Sơn. Trong kiếp trước như một giấc mơ đó, sau này thánh thượng hạ chỉ xây dựng một biệt viện tránh nắng ở dưới Hoàng Sơn. Lâm viên hoàng gia rất to, đất chiếm rộng, các nông trại cửa tiệm vốn có đều phải dời đi chỗ khác. Nhưng thánh thượng nhân hậu, Đại Nguyên triều lại không thiếu vàng bạc. Tất nhiên dân vất vả thì sẽ có bồi thường, những nhà cửa ruộng vườn trên mảnh đất đó đều bồi thường gấp năm lần so với giá thị trường. Cho nên bây giờ chỉ cần mua một cửa hàng rồi đợi đến năm bồi thường gấp năm lần, là đủ cho cha nương dưỡng lão rồi.
"Hoàng Sơn dưới chân núi mở cửa hàng, người ăn đều là phú nhân hào khách. Một tháng kiếm bằng ba tháng ở đây, chẳng phải nhàn nhã hơn so với cha nương ngày ngày thức khuya dậy sớm sao?" Quỳnh Nương với vẻ mặt nghiêm túc.
Nàng luôn nghĩ đến chuyện vài năm sau, Thôi Trung – cha nàng – bị bệnh nặng. Nếu bây giờ cha có thể bớt lao lực, biết đâu đến lúc đó bệnh sẽ không nghiêm trọng như trước.
Nhưng bảo nàng đem chuyện mình sống lại kể với nương thì không thể, khuyên bảo mấy cũng chỉ phí lời.
Lưu thị nghe con , đầu ong ong như bị gõ trống. Cuối cùng, bà thở dài, phẩy tay :"Con còn nhỏ, chuyện kiếm sống cứ để cha mẹ lo. Cha mẹ tuyệt đối không để con phải chịu đói."
Thôi Trung, từ nãy giờ chỉ lặng lẽ hút thuốc sau bữa cơm, đột nhiên lên tiếng:"Quỳnh Nương từng ở nhà cao cửa rộng, tầm chắc chắn xa hơn. Nếu con bé đã thế, có lẽ cũng có lý. Nhưng mua cửa hàng là chuyện lớn, không thể vội vàng . Ngày mai, ta và nương con không ra sạp nữa. Để ca ca con ở nhà trông, ta sẽ xe ngựa, cả nhà đi xuống Hoàng Sơn xem một chuyến."
Lưu thị nghe thì quýnh lên, không dám nổi giận trước mặt hai đứa con. Đành phải nhẫn nhịn, gượng gạo mà không đáp.
Khi dọn dẹp bát đũa xong, hai vợ chồng về phòng, Lưu thị lập tức ngồi xếp bằng trên giường, đập mạnh xuống chăn, chất vấn:"Ông bị sao thế? Thực sự tưởng mình là thương nhân thân hào à? Khó khăn lắm mới tích góp chút vàng bạc, ông lại định vung tay mua cửa hàng? Nhi tử thì sắp phải chọn vợ, Quỳnh Nương cũng cần của hồi môn khi xuất giá. Mọi thứ đều cần tiền! Nếu cửa hàng không ăn , tiền thâm hụt thì sao? Lúc đó về trấn Phù Dung ngay cả cái sạp để bày cũng không còn. Ông có biết lão Ngũ bên hàng xóm bán mì trộn nhòm ngó chỗ chúng ta mấy năm nay rồi không?"
Bạn thấy sao?