Trong khi Quỳnh Nương buồn bực tự trách, ở góc phố, Liễu Bình Xuyên cũng không khỏi bực bội. So với nàng, sự khó chịu trong lòng ả ta càng mãnh liệt hơn.
Kiếp này, nhờ may mắn sống lại, Liễu Bình Xuyên trở về Liễu phủ sớm hơn. Địa vị đích nữ vọng tộc mang đến cho ả một cuộc sống đầy đủ và thuận lợi, điều đó không nguôi ngoai nỗi khắc khoải trong lòng. Nhà mẹ đẻ dù tốt đến đâu cũng không thể là chốn cuối cùng của một nữ tử. Ả biết rằng bản thân cần phải sớm chọn một phu quân xứng đáng để ổn định tương lai.
Là đích nữ, Liễu Bình Xuyên có rất nhiều lựa chọn, từ hoàng gia đến các thế gia kinh thành, trong lòng ả ta, không một ai có thể sánh với Thượng Vân Thiên. Sau này, hắn sẽ là trọng thần Nội Các, nắm trong tay quyền lực, danh vọng và sự vinh quang không ai sánh bằng. Nghĩ đến viễn cảnh đó, ả càng không cam lòng khi ở kiếp trước, dù Quỳnh Nương đã chết, ả vẫn không thể ngồi lên vị trí chính thê của Thượng gia.
Kiếp trước, sau cái chết ngoài ý muốn của Quỳnh Nương, Thượng Vân Thiên chịu đả kích lớn đến mức từ chối việc phụ thân đưa ả lên bình thê. Nếu không phải vì e ngại chuyện ả và hắn từng bị bắt gian tại giường, có lẽ hắn thậm chí còn không muốn rước ả vào cửa thiếp.
Nhưng bước chân vào cửa rồi, những ngày tháng ngọt ngào, dịu dàng khi vụng trộm cũng tan biến. Thượng Vân Thiên không còn đoái hoài đến ả, trái tim hắn như đã chết theo Quỳnh Nương. Ả sống độc trong khuê phòng, trải qua những đêm dài đằng đẵng, chưa từng nghĩ rằng kết quả của trăm phương ngàn kế hãm Quỳnh Nương lại là nửa đời còn lại của mình sống thủ tiết, chịu khổ sở đến già.
Hồi tưởng những đắng cay như hoàng liên nuốt mãi không hết, Liễu Bình Xuyên cảm thấy hận Quỳnh Nương đến thấu xương. Nhưng nỗi hận đó cũng chính là ngọn nguồn của chấp niệm sâu đậm mà ả dành cho Thượng Vân Thiên. Đời này, may mắn lại từ đầu, không có Quỳnh Nương cản trở, ả ta quyết tâm cẩn thận mưu tính, nhất định phải chiếm trái tim của Thượng lang, kết nên mối lương duyên mà ngay cả thần tiên cũng phải ghen tị.
Nhưng Liễu Bình Xuyên tự hiểu rõ, bản thân không có nhan sắc thanh tú như Quỳnh Nương, cũng không sở hữu tài văn thơ xuất chúng như nàng ta. Ả không tự tin rằng mình có thể khiến Thượng Vân Thiên nhất kiến chung . Hơn nữa, dù Thượng Vân Thiên có lòng với ả, nếu hắn không có công danh, phụ mẫu ả tuyệt đối không bao giờ đồng ý gả đích nữ chính tông cho một tiểu tử nghèo tự mình lựa chọn.
Bạn thấy sao?