Trọng Sinh Trở Về [...] – Chương 27

Tuy nhiên, dáng vẻ mảnh mai và khuôn mặt xinh đẹp quá mức của Quỳnh Nương, Lưu thị không khỏi lo lắng. Chuyện đổi con của Thôi gia vốn đã lan khắp cả phố, nay nếu để nàng ra ngoài quá nhiều, chẳng phải sẽ rước thêm lời dị nghị hay ánh mắt tò mò hay sao? Nghĩ , bà sai Truyền Bảo mang về một đĩa bánh đậu xanh lớn để Quỳnh Nương có thể thoải mái ở nhà mà thực hiện ý tưởng của mình.

Hai huynh muội về đến nhà, Quỳnh Nương nhanh chóng bày ra khối men đỏ, dùng một đĩa nhỏ để hòa tan, tỉ mỉ điều chỉnh sắc độ. Nàng xắn tay áo, nhấc chiếc bút nhỏ mới mua, ánh mắt sáng rực khi đĩa bánh trước mặt.

Truyền Bảo đứng bên cạnh một lúc chẳng mấy hứng thú với những gì muội muội đang . Hắn xoa tay, quay người ra ngoài, định tìm ở đầu phố để cùng lên núi đốn củi.

Khi trở về, ánh mặt trời đã ngả về chiều. Lưng đẫm mồ hôi, Truyền Bảo đặt bó củi to trên vai xuống, rửa mặt qua loa ở bờ sông trước cửa nhà, rồi bước thẳng vào sân.

Vừa bước qua cây dâu cổ thụ giữa sân, ánh mắt hắn vô dừng lại trên đĩa bánh ngọt để trên bàn. Đôi chân như dán chặt xuống đất, hắn ngây ra, quên cả bước tiếp.

Đây… đây là cái gì?

Trên mặt bánh đậu xanh là một bức họa sống đến mức khó tin: cả một góc phố xá với lầu các, mái ngói cong cong, những chi tiết tinh xảo mà hắn chưa từng thấy bao giờ. Từng nét bút như thổi hồn vào chiếc bánh vốn đơn điệu, biến nó thành một tác phẩm nghệ thuật.

Quỳnh Nương từ trong phòng bước ra, thấy ca ca đang đứng ngây người liền bật :– Vẽ cả một buổi trưa, tay muội rã rời rồi. Đến lúc mang bánh ra sạp chắc mâm gỗ cũng đổ mất. Ca ca, phiền huynh giúp muội mang đi nhé?

Lời của nàng kéo Truyền Bảo về thực tại. Hắn chiếc bánh ngọt thêm một hồi lâu, rồi chậm rãi quay sang muội muội. Vẫn là Quỳnh Nương mà hắn biết, tài nghệ này thì…

Hắn không chắc thứ này có thể bán . Dù vẽ đẹp thì bánh ngọt vẫn chỉ là bánh ngọt, liệu ai sẽ trả thêm tiền chỉ vì bức vẽ? Nhưng thấy muội muội vui vẻ, Truyền Bảo cũng chẳng nỡ gì. Hắn thở dài, xắn tay áo lên, cẩn thận nâng mâm gỗ như đang bưng báu vật, rồi nhanh chóng mang ra chợ cho cha mẹ.

Truyền Bảo vừa đi khỏi không lâu, Quỳnh Nương định dọn dẹp một chút lại mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc ngủ chập chờn, nàng nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc vọng đến gần, rồi tiếng gõ cửa vang lên đều đặn:

“Cốc, cốc, cốc!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...