Trọng Sinh Trở Về [...] – Chương 26

Trở lại kiếp này, khi đứng trước hoàn cảnh nghèo khó của Thôi gia, Quỳnh Nương tưởng rằng những kỹ năng tinh tế từng học sẽ không còn đất dụng võ. Nhưng trong lúc suy tư, một ý tưởng bất chợt lóe lên trong đầu nàng.

Sáng sớm hôm sau, nàng nhanh chóng mua một cây bút lông nhỏ và ít men đỏ từ cửa tiệm gần đó. Nàng muốn thử xem liệu tài vẽ của mình có thể giúp cải thiện hình hiện tại không.

Khi đến nơi, nàng thấy mẹ mình đang pha trà trên bếp lò đơn sơ. Hơi nước từ ấm trà bốc lên, mang theo mùi thơm thoang thoảng của lá trà mới. Lưu thị vừa bận rộn đong trà vừa niềm nở mời chào khách. Dù chỉ là một sạp nhỏ, cũng có vài người dân trong trấn ghé qua thưởng trà, phối với bánh ngọt gia truyền của Thôi gia.

Nhìn thấy con và con trai cùng bước đến, Lưu thị ngạc nhiên hỏi:“Ơ, sao hai đứa lại đến đây? Không ở nhà nghỉ ngơi đi!”

Quỳnh Nương mỉm , ánh mắt thoáng tia tinh nghịch. Nàng về phía giá gỗ bên cạnh, nơi bày đầy những đĩa bánh ngọt nhiều màu sắc. Chúng đẹp mắt lại đơn điệu trong mắt những vị khách khó tính. Nàng bước lại gần, vừa vừa duỗi tay ra như muốn chỉ vào từng chiếc bánh:“Nương, con ở nhà mãi cũng buồn chán, muốn ra đây xem có thể giúp đỡ gì không. Mấy ngày nay con nghe thấy nương lo lắng chuyện bánh không bán chạy... Con nghĩ, sao chúng ta không thử mới chúng một chút?”

Lưu thị nhíu mày, tò mò hỏi lại:“Làm mới? Ý con là sao?”

Quỳnh Nương cầm lấy một chiếc bánh mềm, nheo mắt ngắm nghía, rồi khẽ mỉm :“Ở kinh thành, các thương nhân rất hay dùng hoa văn để trang trí bánh, vừa lạ vừa đẹp. Người ta thường không cưỡng lại thứ gì vừa ngon vừa bắt mắt. Con từng học qua vẽ tranh, nương để con thử vẽ hoa văn lên bánh xem sao nhé? Biết đâu sẽ thu hút nhiều khách hơn.”

Lưu thị nghe , hơi chần chừ, ánh mắt tự tin của nữ nhi, bà không nỡ từ chối. Cuối cùng, bà thở dài một tiếng:“Thôi , con thử xem. Nhưng nhớ đừng phí thêm bánh nhé!”

Thôi phu thê luôn coi trọng danh dự và chất lượng, bởi dù bánh ngọt qua một ngày vẫn có thể ăn, họ cũng không bao giờ bán đi, tránh hỏng bảng hiệu tổ truyền. Đối với họ, một chút thiệt nhỏ chẳng là gì so với việc giữ gìn lòng tin của khách hàng. Lúc Quỳnh Nương đề xuất dùng bánh thừa để vẽ, Lưu thị chẳng hề suy nghĩ mà đồng ý ngay, trong lòng chỉ muốn chiều chuộng nữ nhi. Đứa trẻ này đã trải qua không ít uất ức, bà sợ nó nghĩ ngợi lung tung, buồn bực không vui.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...