Truyền Bảo lại một lần nữa không nhịn trước dáng vẻ nghiêm túc của Quỳnh Nương. Hắn xua tay, nửa nửa thật:– Muội cứ dùng đi, đâu cần phải tính toán với ca ca gì?
Dứt lời, hắn dẫn muội muội ra ngoài. Trong lòng Truyền Bảo, hắn nghĩ Quỳnh Nương chắc muốn mua vài món đồ nhỏ nhắn, như trâm cài tóc hay kẹo đường, những thứ hợp với một nương trẻ tuổi. Nhưng bước chân của nàng lại dẫn hắn tới một tiệm thư họa nằm ở góc đường.
Khi chủ tiệm vừa mở cửa, một tiểu nương trắng trẻo đã bước vào. Vừa đến, Quỳnh Nương lập tức hỏi thăm:– Tiệm có bán bút càng cua cực nhỏ không?
Nghe nàng hỏi, chủ tiệm ngẩng đầu kỹ vị khách. Tiểu nương này tuy có vẻ đẹp dịu dàng, làn da trắng ngần quần áo thô sơ, không giống người của gia đình văn nhã, càng không hợp dáng vẻ của người am hiểu thư họa. Ông ta hơi nhíu mày, cất giọng bông :– Bút càng cua nhỏ như , tiểu nương sao cầm nổi? Chắc là nhầm rồi phải không?
Quỳnh Nương nghe , chỉ nhàn nhạt liếc ông chủ một cái, không hề nổi giận. Giọng nàng trầm ổn mà rõ ràng:– Bút càng cua của huyện Duy đúng là thượng phẩm, giá hơi đắt. Chủ tiệm cứ lấy cho ta loại bút Tam Lạp của huyện Mậu là .
Nói rồi, nàng lấy từ trong túi ra bốn đồng tiền, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên quầy gỗ.
Chủ tiệm ngớ người, hai mắt khẽ nheo lại đánh giá. Câu vừa rồi chắc chắn không thể xuất phát từ miệng một tiểu nương non nớt nông cạn. “Ai da, hóa ra là người trong nghề!” Ông thầm nghĩ. Bút càng cua của huyện Duy quả thật là danh phẩm, mịn màng, nhẵn nhụi, các danh gia nhã sĩ săn lùng dù giá lên tới năm lượng bạc một chiếc. Tiệm nhỏ như của ông ở cái huyện nghèo này gì có hàng cao cấp ấy.
Suy nghĩ thay đổi, chủ tiệm không dám xem thường nàng nữa. Ông cũng không cò kè mặc cả, cầm lấy bốn đồng rồi mang ra một cây bút Tam Lạp như ý nàng cầu.
Quỳnh Nương nhận bút, mím môi như đang phân vân. Một lát sau, nàng hơi ngập ngừng hỏi:– Chủ quán… có thể bán cho ta một khối men đỏ nhỏ không? Chỉ cần một đồng là đủ.
Ông chủ nàng. Gương mặt trắng hồng như phủ ráng chiều, đôi môi mím lại, trông ngại ngùng mà vô cùng đáng . Một nương xinh đẹp như thật hiếm thấy. Ông nở nụ , không nỡ lấy tiền. Khối men đỏ này vốn chỉ dùng vào các lễ tế, hoặc đôi khi người ta mua về để vẽ hoa văn lên bánh bao hấp. Giá trị chẳng đáng bao nhiêu.
Ông bọc một khối men nhỏ trong giấy bản vàng rồi đưa cho Quỳnh Nương:– Tiểu nương cứ cầm lấy mà dùng, không cần trả tiền.
– Thật sao? Vậy đa tạ chủ quán!
Giọng Quỳnh Nương dịu dàng cảm ơn, rồi cẩn thận nhận lấy món đồ.
Bạn thấy sao?