Trọng Sinh Trở Về [...] – Chương 21

Thôi Trung vừa bổ xong đống củi, thấy đôi tay mảnh dẻ của Quỳnh Nương bưng chậu nước lớn đến trước mặt mình, ông vội đặt búa xuống, đưa tay đón lấy chậu rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn hong bánh bên cạnh. Quỳnh Nương rút chiếc khăn đặt trên vai xuống, đợi ông rửa tay xong liền đưa khăn cho cha lau. Sau đó, nàng định đổ nước đi để múc chậu mới cho Truyền Bảo – người trai của mình.

Nhưng nàng chợt nhớ đến lời mắng của Lưu thị hôm qua, khi trách Truyền Bảo lãng phí dùng thêm một chậu nước nóng. Nàng mới hiểu, trong một gia đình nghèo khó như Thôi gia, từng khúc củi khô, từng chậu nước nóng đều là tài sản quý giá. Nén lại sự sạch sẽ vốn có, nàng quyết định dùng chung chậu nước đó.

Lưu thị thấy liền vội bảo:– Con để đó, nương múc cho con chậu khác.

Nói xong, bà múc một chậu nước mới, cẩn thận thả thêm vài cánh hoa vào. Nhìn đôi tay trắng nõn nà, nhỏ nhắn của Quỳnh Nương, bà không khỏi xót xa. Đôi tay ấy, chỉ cần ai cũng sẽ sinh lòng thương . Trong lòng Lưu thị, nàng nhất định phải bảo dưỡng thật tốt. May mà nhà có Thôi Trung và Truyền Bảo khỏe mạnh, mọi công việc nặng nhọc đều do hai người đàn ông đảm đương.

Tuy , Lưu thị biết rằng Quỳnh Nương sẽ phải dần thích nghi với cuộc sống nghèo khổ này. Bà không muốn con mình, với thể trạng mảnh mai yếu đuối, lại tiếp tục bị bệnh như mấy hôm trước – cảnh khiến cả nhà đau lòng không thôi.

Đến bữa sáng, chỉ có Truyền Bảo và Quỳnh Nương ngồi ăn. Vợ chồng Thôi Trung đã sớm bận rộn ra ngoài bày sạp bán điểm tâm. Phần bánh Truyền Bảo ăn là những mẩu bánh thừa, góc cạnh bị cắt ra từ bánh hoa quế. Bánh của Thôi gia có nhân mật ong truyền thống, phần thừa thường không có nhân, chỉ toàn bột.

Trong khi đó, trong bát của Quỳnh Nương là một miếng bánh vuông vức to, phần nhân mật thơm ngọt vẫn còn nguyên vẹn. Đây là miếng bánh mà Lưu thị đặc biệt để dành riêng cho nàng. Cắn một miếng, vị ngọt lan tỏa trong miệng, hòa quyện với hương thơm của hoa quế.

Nhìn sang bát của trai, Quỳnh Nương không nỡ, nàng đứng dậy vào bếp, lấy dao cắt đôi miếng bánh của mình, phần to hơn nàng nhường cho Truyền Bảo.

Truyền Bảo nhất định không nhận:– Muội cứ ăn đi, ngày nào ca chẳng ăn bánh này, ăn đến phát chán rồi!

Nhưng Quỳnh Nương biết đang dối. Với gia đình nghèo khó như Thôi gia, những chiếc bánh ngon lành này vốn để dành bán. Ngay cả vợ chồng Thôi Trung cũng chẳng nỡ ăn phần thừa. Huynh muội giằng co mãi, cuối cùng, Quỳnh Nương kiên quyết nhét miếng bánh vào miệng trai.

Nhìn Truyền Bảo với quai hàm phồng lên, mắt trừng nàng không giấu nổi nét cảm kích, Quỳnh Nương chỉ ngọt ngào.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...