Trọng Sinh Trở Về [...] – Chương 20

Quỳnh Nương nghe mẫu thân gọi, liền ngoan ngoãn bưng chậu gỗ tới bên cạnh. Lưu thị, sau mấy ngày bị thói quen của nữ nhi kiều quý phiền lòng, nay đã cẩn thận hơn trong cách chăm sóc nàng. Dường như bà đã nhận ra rằng, các tiểu thư nhà quan trước khi ăn cơm phải rửa tay thật kỹ bằng nước ấm, nếu nước lạnh dù chỉ một chút cũng không .

Lưu thị vội lấy gáo múc hai gáo nước ấm từ nồi sắt to, rồi không quên cho thêm ít cánh hoa quế sạch còn thừa vào chậu gỗ. Vừa , bà vừa cẩn trọng giải thích:“Lần trước con bảo nước trong nồi sắt có mùi hôi, sáng sớm không kịp đun nước bằng nồi gốm. Nương thêm hoa quế cho thơm, con rửa tạm thế này có không?”

Câu dè dặt của Lưu thị cùng dáng vẻ lấy lòng của bà khiến khóe mắt Quỳnh Nương hơi nóng lên. Nàng cúi đầu, bàn tay mẹ run run khi rắc hoa quế vào chậu, lòng chợt dâng lên cảm giác day dứt không nguôi. Rốt cuộc trước đây nàng đã ngang ngược, đòi hỏi đến mức nào để khiến một người phụ nữ tháo vát, mạnh mẽ như Lưu thị lại trở nên cẩn thận, dè dặt đến ?

Nực thay, kiếp trước nàng từng nhẫn nhịn hầu hạ bà bà Lư thị nghiêm khắc, chiều chuộng dưỡng mẫu Nghiêu thị đến mức quên đi cả chính mình. Thế , với mẫu thân ruột thịt là Lưu thị, nàng chưa từng tròn bổn phận một ngày nào. Cái giá của sự lầm lạc đó, giờ đây nàng nhận ra, là sự đau lòng và ân hận khôn nguôi.

Quỳnh Nương luôn cẩn thận chu toàn, tận lực phụng dưỡng gia đình, tiếc rằng chưa một lần nào nàng nhận sự cảm thông hay thương từ bà bà Lư thị và dưỡng mẫu Nghiêu thị. Kết quả, hai gia đình đã bàn bạc để Thôi Bình Nhi vào cửa bình thê mà không hề hỏi qua ý kiến của nàng. Nghĩ lại, Quỳnh Nương của ngày đó vừa đáng thương, vừa đáng – một thiếu nữ bất lực trước số phận, bị trong chính cuộc đời mình.– Nương, sau này đừng bỏ thêm cánh hoa vào nước hấp bánh nữa. Nước hấp bánh vốn đã mang hương thơm ngọt ngào của hoa quế, thêm nữa thì lại lấn vị. Nước nấu gạo nếp không chỉ thơm mà còn rất tốt cho da, mấy hôm nay tay con trắng trẻo hơn nhiều rồi. Con định múc nước này cho cha và ca ca rửa tay, nếu người lại thêm cánh hoa, lỡ họ không thích mùi thơm thì biết sao?

Lưu thị nghe nàng mà ngẩn người. Đôi mắt bà ngập tràn khi nụ ngọt ngào của Quỳnh Nương. Bà theo, những nếp nhăn trên trán dần giãn ra.– Con không sớm! Nếu biết nước này là cho cha và ca ca dùng, ta đã chẳng thêm cánh hoa gì. Thật ra với đôi tay thô ráp của bọn họ, có khi bỏ thêm nắm cát cũng chẳng ảnh hưởng gì!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...