Trọng Sinh Trở Về [...] – Chương 7

Chương 7

Nghe những lời đó, khóe mắt tôi ươn ướt.

Tim tôi, ở nơi sâu nhất, khẽ run lên.

Hóa ra, trên đời thật sự có một người dù tôi có thế nào, cũng sẽ không rời bỏ tôi.

Người ấy sẽ luôn với tôi:

Tôi xứng đáng có tất cả những điều tốt đẹp nhất.

Và rồi, chúng tôi sẽ cùng nhau. Bước vào tương lai rạng rỡ.

Nắm tay nhau đi qua nửa đời còn lại.

Không còn đau đớn. Chỉ còn ánh sáng, tự do và hạnh phúc.

Tôi tên là Chu Chí.

Lần đầu tiên tôi gặp Trần Tô Uyển là tại một buổi tiệc rượu.

Ở trước cửa nhà vệ sinh, ấy lấy từ trong túi ra một vỉ thuốc chống dị ứng rồi nuốt vào.

Tôi tò mò hỏi: “Cô uống nhiều thuốc thế gì?”

Cô ấy đáp rằng mình dị ứng cồn, còn đây là loại thuốc mới có thể ức chế phản ứng dị ứng và kéo dài thời gian chịu đựng.

Tôi ấy uống thuốc xong, bước thẳng vào sảnh tiệc, cầm ly rượu trên tay, thoải mái hoà nhập vào đám đông quyền quý.

Khoảnh khắc ấy, tôi bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ về người phụ nữ này.

Rốt cuộc ấy mang trong mình câu chuyện gì, mà đến mức vì lấy lòng giới thượng lưu cũng không tiếc mạng sống?

Sau đó, tôi biết ấy đến từ Trung Quốc.

Bố tôi là quý tộc Bồ Đào Nha, còn mẹ là người Trung Quốc.

Sau khi tôi và Trần Tô Uyển trở nên thân thiết, ấy kể rằng mình cử ra nước ngoài để mở rộng thị trường.

Cô ấy còn có một người chồng đang quản lý công ty trong nước.

Nhắc đến chồng, khóe môi ấy thoáng nở một nụ dịu dàng.

Và tôi… tôi có chút ghen tị.

Tại sao một đóa hồng mang gai sắc như thế… lại không phải là của tôi?

Vậy nên tôi chọn theo sau ấy, âm thầm che chắn cho trên con đường đi.

Càng tiếp , tôi càng bị ấy cuốn hút.

Cho đến khi nhận ra mình đã ấy sâu đậm từ lúc nào không hay.

Tiếc là… tôi vẫn đến trễ một bước.

Sau này, khi ấy tạo dựng sự nghiệp vững chắc tại nước ngoài, vui mừng muốn quay về chia sẻ tin tốt với chồng…

Tôi liền đề nghị đi cùng ấy về Trung Quốc, vì nhà tôi cũng có một số đối tác ở đó.

Tôi biết lần trở về này, ấy sẽ không quay lại nữa.

Vậy nên tôi hy vọng ít nhất giữ lại cho một kỷ niệm đẹp cuối cùng.

Khi tôi đến nhà họ Tô, tận mắt thấy ấy bị chắn ngoài cửa, lòng tôi chợt lạnh.

Tôi biết người phụ nữ kia là ai, ta là tiểu tam của Tô Lâm An, tên là Chu Mộng Nghiên.

Ba năm trời, trong khi Trần Tô Uyển vất vả việc không ngày nghỉ nơi đất khách, thì ở quê nhà, Tô Lâm An và Chu Mộng Nghiên đã sớm quấn lấy nhau.

Không ngờ Chu Mộng Nghiên lại dám mạo danh vợ chính thất, trắng trợn lừa gạt cả nhà họ Tô.

Tôi muốn đứng ra giải thích giúp ấy.

Nhưng ở Trung Quốc, tôi không có tiếng , không có mối quan hệ nào đủ lớn để điều đó.

Càng quá đáng hơn, Chu Mộng Nghiên còn vô liêm sỉ, lên mặt khiêu khích ấy không ngừng.

Cho đến khi Tô Lâm An trở về.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp ta ngoài đời và tôi thật sự thất vọng.

Một người bình thường đến mức đó, tại sao lại xứng có một bông hồng rực rỡ như Trần Tô Uyển?

Anh ta giả vờ như không quen biết ấy, bắt tay cùng Chu Mộng Nghiên để nhục ấy ngay trước mặt bao người.

Tôi suýt chút nữa đã xông lên ra tay, Trần Tô Uyển ngăn tôi lại.

Từ lúc ấy bước chân vào nhà họ Tô, tôi đã cảm thấy… ấy không còn là người như trước nữa.

Từ một nụ hoa mang gai, ấy đã nở rộ thành một đoá hoa thơm ngát, đầy khí chất, đầy quyền lực.

Vậy nên tôi chọn cách lặng lẽ quan sát.

Tôi biết Trần Tô Uyển đã gửi tin nhắn cho cha mình, bảo ông đến buổi tiệc càng sớm càng tốt.

Ở nước ngoài, mỗi lần ấy nhắc đến bố mình, ánh mắt đều ngập tràn sự ngưỡng mộ.

Cô ấy , bố rất thương mình, vì muốn tự lập, chưa từng cho ông can thiệp bất cứ việc gì.

Và rồi ông ấy xuất hiện, giúp lấy lại danh phận, chứng minh mới là chính thất.

Từ đó, từng bước một đánh sập Tô Lâm An.

Chu Mộng Nghiên thì bị khéo léo dắt mũi, xúi giục đi báo thù, kết quả đ.â.m c.h.ế.t Tống Tường Vân.

Nói là ngoài ý muốn, … tôi biết rõ, đó không phải ngẫu nhiên.

Mọi đường đi nước bước đều đã tính sẵn.

Cô cho người hẹn Tống Tường Vân ra ngoài, chuốc rượu đến say mèm rồi đưa bà ta trở về.

Chu Mộng Nghiên mai phục đúng lúc, và chỉ với vài nhát dao, đã lấy đi mạng của một con người.

Cảnh sát cũng đến đúng thời điểm, ngăn không cho ta vào trong xử lý nốt Tô Lâm An.

Đến khi tận mắt chứng kiến cái kết của Tô Lâm An, tôi mới nhận ra…

Thủ đoạn của ấy còn cao tay hơn cả tôi.

Không cần đao kiếm, không cần tự mình ra tay, vẫn khiến tất cả kẻ thù rơi vào địa ngục, còn mình vẫn đứng bên ngoài, không chút liên quan.

Chúng tôi ngồi trong xe, xác của Tô Lâm An bị bầy chó hoang gặm đến trơ xương, rồi mới rời đi.

Trên đường về, ấy rụt rè hỏi tôi:

“Anh… có thấy em quá độc ác không?”

Tôi chỉ muốn với ấy rằng, chúng ta là cùng một loại người.

Tôi chưa bao giờ cho rằng “diệt cỏ tận gốc” là việc xấu.

Những kẻ như Tô Lâm An và Chu Mộng Nghiên đi đến kết cục như là đáng đời.

Tôi nắm lấy tay ấy, kiên định :

“Em xứng đáng có điều tốt nhất.”

Tôi biết, ấy không muốn sinh con.

Vì mẹ đã qua đời trong lúc sinh ra, đó là một nỗi ám ảnh sâu sắc.

Vậy nên, tôi cũng không muốn có con.

Tôi không thể để ấy gặp bất cứ nguy hiểm nào nữa.

Con cái không phải là điều bắt buộc. Nếu chúng tôi không sinh con, thì thế gian này vẫn có muôn vàn cuộc đời luôn tiếp tục.

Cuộc đời tôi, chỉ cần có ấy là đủ.

Một buổi sáng sớm nọ, tôi cảm thấy cổ mình nhột nhột.

Cúi đầu xuống , thì thấy Tô Uyển đang dùng đuôi tóc trêu chọc tôi.

Tôi cúi xuống, hôn nhẹ lên trán .

“Chào buổi sáng, phu nhân nhà họ Chu.”

Cô ấy , ôm lấy tôi bằng một cái hôn mãnh liệt, vòng tay siết chặt.

“Chào buổi sáng, Chu tiên sinh.”

Trần Tô Uyển gặp em là điều đẹp nhất đời .

Cuộc đời này, Chu Chí tôi có em ở bên cạnh, thế là đủ rồi.

__Hoàn__

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...