Tô Lâm An lúc này như biến thành con chim cút, ngoan ngoãn, chẳng dám hé một lời.
“Đây là Tổng giám đốc Trần đấy, là nhân vật rất có m.á.u mặt trong giới, tôi không thể nào nhận nhầm !”
“Tổng giám đốc Trần vừa gì thế? Ý là người bị ức h.i.ế.p nãy giờ mới thật sự là vợ của Tổng giám đốc Tô sao?”
“Nhưng sao Tô tổng và mẹ ta lại có thể nhận nhầm người ?”
Mọi người xung quanh đưa mắt nhau, ánh mắt liên tục lướt qua chúng tôi.
“Tránh ra!”
Bố tôi tung một cú đá, đá văng tên vệ sĩ đang giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Ông ấy đỡ tôi dậy bằng ánh mắt đầy xót xa, dùng khăn lau sạch vết rượu trên mặt tôi.
“Con à, con chịu khổ rồi… đều là lỗi của bố, là bố đến muộn quá!”
Bố ôm tôi vào lòng, ánh mắt đầy day dứt và hối hận.
“Con bị ức h.i.ế.p đến mức thảm như thế, mà bố vẫn còn nhận ra … cũng khó cho bố rồi.” – Tôi với ông
“Tôi đâu có giống một số người mù cả mắt lẫn tim, đến người nằm cạnh mình cũng còn nhận nhầm!”
Bố liếc sang Tô Lâm An một cái, đầy ẩn ý.
Tô Lâm An khẽ lảo đảo, muốn mở miệng giải thích.
Nhưng bố tôi không thèm để ý đến ta, chỉ nắm lấy tay tôi, quay về phía mọi người:
“Đây mới là con ruột tôi, Trần Tô Uyển.”
“Hôm nay, tôi quyết định sẽ chuyển hết toàn bộ cổ phần trong tay mình cho con bé.”
Mọi người xung quanh đồng loạt hít vào một hơi.
Tài sản nhà họ Trần nhiều đến mức đếm không xuể, mà ông ấy lại quyết định giao hết cho một con đã đi lấy chồng đúng là mạnh tay!
“Chúc mừng Trần!”
Những người tinh ý lập tức chúc mừng tôi.
Tôi chỉ khẽ gật đầu, lạnh nhạt sang Tô Lâm An.
“Bây giờ bố tôi đã thay tôi đòi lại danh phận rồi, tôi cũng muốn hỏi một câu.”
“Tôi chỉ ra nước ngoài, chứ đâu có ly hôn. Vậy mà nữ chủ nhân nhà họ Tô lại bị thay thế là sao?”
Tô Lâm An lập tức nắm lấy tay tôi, gương mặt đầy vẻ hối lỗi.
“Uyển Uyển, đều là lỗi của … Anh bị con tiện nhân đó dụ dỗ, mới ra sai lầm lớn như !”
“Em tha thứ cho có không?”
“Anh muốn tôi tha thứ? Được thôi, thì tát ta một cái đi.”
Tôi rút tay về, lạnh nhạt Tô Lâm An.
Anh ta do dự trong giây lát, rồi quay người bước về phía Chu Mộng Nghiên.
“Không ! Anh không thể đánh em!”
“Anh đã hứa với em rồi, sau hôm nay em sẽ là phu nhân nhà họ Tô cơ mà!”
Chu Mộng Nghiên hoảng loạn ôm bụng, nép chặt sau lưng Tống Tường Vân.
“Không đánh ấy! Cô ấy…”
Tống Tường Vân dang tay ra chắn trước mặt Tô Lâm An, cố bảo vệ Chu Mộng Nghiên đến cùng.
Tô Lâm An quay đầu tôi, thấy tôi không gì, chỉ dửng dưng quan sát.
Anh ta đành cắn răng, mặt mày méo xệch, bước đến kéo Chu Mộng Nghiên ra ngoài rồi tát cho ta một cái thật mạnh.
“Giỏi lắm, Tô Lâm An!”
Chu Mộng Nghiên thấy ánh mắt giễu cợt của những người xung quanh, liền ôm mặt khóc rưng rức chạy ra khỏi phòng.
“Uyển Uyển, đánh ta rồi…”
Tô Lâm An tôi bằng ánh mắt lấy lòng, như thể mong chờ một chút sự tha thứ.
“Không tệ, đúng là một con ch.ó ngoan.”
Tôi vỗ nhẹ vào mặt ta, gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Gương mặt Tô Lâm An lập tức cứng đờ lại.
“Đồ con gà mái không biết đẻ trứng như mà dám gọi con trai tôi là chó à?!”
Tống Tường Vân tức giận đến mức nhào lên, chỉ thẳng mặt tôi mà mắng xối xả.
“Đừng là con trai bà, ngay cả bà cũng chẳng phải thứ tốt lành gì!”
Tôi cau mày bà ta.
Lúc kết hôn, tôi đã rõ là không muốn sinh con. Để bù đắp, bố tôi còn đưa một khoản hồi môn khổng lồ cho nhà họ Tô.
Giờ lại quay sang bắt bẻ?
“Trước khi cưới chúng ta đã ký thỏa thuận trước hôn nhân, tôi rất rõ là không sinh con.”
“Bây giờ các người lại lật lọng, thì ly hôn đi.”
Tôi hừ lạnh một tiếng, không thèm liếc gương mặt tái xanh của Tô Lâm An nữa, kéo tay bố bước thẳng ra ngoài.
Thấy chúng tôi rời đi, Chu Chí cũng lập tức đi theo.
Những người còn lại thì lần lượt xin phép cáo từ.
Một buổi tiệc mừng vốn dĩ long trọng, cuối cùng lại bị tan hoang, nhà họ Tô mất mặt đến không còn chỗ nào để chui cả.
Về đến nhà họ Trần, bố tôi liền giao lại toàn bộ quyền quản lý công ty trong nhà cho tôi.
Còn tôi thì lập tức gọi luật sư đến soạn thảo đơn ly hôn.
Hôm sau, tôi dẫn theo vệ sĩ đến nhà họ Tô để thu dọn đồ đạc của mình.
Tô Lâm An đã tới tìm tôi từ hôm qua, bố tôi không cho ta bước vào cửa.
Tuy , tôi vẫn phải tự mình quay lại một chuyến, vì sau khi kết hôn, tôi đã đấu giá không ít món đồ quý, tất cả đều để trong két an toàn.
Tôi đưa danh sách ra và mời chuyên gia giám định trang sức đến kiểm tra đối chiếu.
Kết quả là có năm món trang sức bị mất, và một thẻ đen cũng biến mất không dấu vết.
“Vợ ơi… chúng ta ba năm không gặp, là nhất thời hồ đồ, em tha thứ cho không?”
“Chu Mộng Nghiên ta là mang thai con , ta dùng chuyện đó uy h.i.ế.p khắp nơi, mới lỡ sa chân!”
Tô Lâm An cứ thế quỳ gối, van xin tôi không ngừng.
Trên người ta vẫn là bộ quần áo hôm qua, toàn thân ám đầy mùi khói thuốc, vẻ mặt u ám tiều tụy.
“Vậy càng hay. Mau nhường lại vị trí của tôi cho vợ mới và đứa con của đi, đừng để tôi cản trở tổ ấm của mấy người.”
“Ly thân ba năm, tôi hoàn toàn đủ điều kiện nộp đơn ly hôn hợp pháp rồi.”
Bạn thấy sao?