“Xin lỗi bà, từ trên người ta tôi cũng không ra chút phép tắc hay lễ nghĩa gì cả.”
Tôi chỉ vào Chu Mộng Nghiên rồi bà.
Nếu không có sự ngầm cho phép của bà, Chu Mộng Nghiên sao dám trắng trợn giả mạo tôi?
“Cô đánh người còn người khác không có phép tắc? Đợi đó, tôi sẽ đuổi việc !”
Chu Mộng Nghiên ôm ngực, tức đến mặt trắng bệch.
Ra vẻ như sắp đuổi tôi , thật sự tưởng mình chủ rồi à?
“Giả vờ phu nhân mãi không mệt à? Hay lúc nãy tôi đạp chưa đủ tỉnh?”
Tôi thật sự không hiểu, tại sao đến cả Tống Tường Vân cũng bị ta thu phục?
Chu Mộng Nghiên rốt cuộc dựa vào cái gì?
“Vợ à, ai bắt nạt em thế? Đều tại đến muộn nên em mới bị bắt nạt.”
Một giọng trầm thấp vang lên phía sau.
Tôi lập tức cứng người, đó là người chồng ba năm không gặp của tôi.
Hồi đó, ta chỉ bảo tôi một câu: ra nước ngoài mở thị trường.
Rồi ba năm trời không thèm hỏi han hay quan tâm gì tôi.
Chỉ thỉnh thoảng hỏi hình công việc, còn lại chẳng hề đoái hoài gì.
Cha tôi lúc đầu tức giận nên muốn giúp đỡ, tôi lại vì muốn tự lập nên đã cắt đứt liên lạc với ông, một mình vượt qua vô vàn khó khăn nơi đất khách.
Tôi Tô Lâm An lướt qua mình, không thèm liếc tôi lấy một cái, cởi áo khoác choàng lên người Chu Mộng Nghiên.
“Vợ à, em không sao chứ?”
Giọng ta dịu dàng vô cùng.
“Bọn họ nghi ngờ thân phận của em, còn bắt em tiếng Bồ Đào Nha.”
“Anh biết mà, gần đây cổ họng em đau, không nên lời.”
Chu Mộng Nghiên vùi vào n.g.ự.c ta, tỏ vẻ tủi thân.
“Tôi cho thời hạn một năm, mất tận ba năm mới về, đúng là vô dụng!”
“Tôi còn tưởng đời này cứ mãi vùi thân cái nơi đất khách luôn chứ.”
“Giờ lập tức xin lỗi vợ tôi đi!”
Tô Lâm An lạnh lùng tôi, giọng như quát mắng cấp dưới.
“Anh ta là vợ ?”
Tôi ta hết mực che chở Chu Mộng Nghiên mà cảm thấy bản thân mình đúng là một trò hề.
“Nếu không phải em ấy, chẳng lẽ là ? Đừng có mơ nữa!”
Tô Lâm An không kiên nhẫn tôi, ép tôi xin lỗi Chu Mộng Nghiên.
Chu Mộng Nghiên nắm lấy tay áo ta, đắc ý:
“Lâm An, ấy bị bỏ mặc ba năm nơi đất khách, oán hận em cũng dễ hiểu.”
“Hôm nay là ngày vui, đừng chấp nhặt với ấy gì.”
“Dù sao em mới là vợ , em không thể tỏ ra hẹp hòi như !”
“Đây mới đúng là phu nhân thật sự nè, bị người ta bêu riếu mà vẫn còn bao dung .”
“Đúng đấy, có người thật không biết xấu hổ, đến mẹ chồng và chồng cũng nhận nhầm người?”
“Nghe lúc đi mang theo ba tỷ, Tô tổng và Tô phu nhân mà vẫn tin tưởng ấy, mà ta giờ lại phản bội hống hách ở đây!”
Mọi người bàn tán không ngừng.
Tôi lạnh hai người họ thân mật rồi mở miệng:
“Tô Lâm An cưới con nhà họ Trần, chuyện này mọi người ai cũng biết phải không?”
Dù tôi không thường xuất hiện công khai, ba tôi Trần tổng thì ai cũng biết mặt.
Ở đây toàn là người trong giới kinh doanh, chẳng lẽ ai cũng nhầm?
“Trần tổng ai mà không biết, chúng tôi ít nhiều đều hợp tác với ông ấy.”
Nhiều người đồng thanh xác nhận.
“Vậy chờ Trần tổng đến, để xem con ông ấy là ai.”
“Các người mong lát nữa vẫn giữ sự ngạo mạn như bây giờ.”
Tô Lâm An lập tức tái mặt.
Tôi rút điện thoại ra gọi, mãi vẫn không ai nghe máy.
“Cô chỉ là một thư ký nhỏ mà cũng dám gọi điện cho Trần tổng, thật không biết trời cao đất dày!”
“Trần tổng mà dám muốn mời là mời à? Diễn cũng quá đạt rồi đấy!”
Tô Lâm An thấy tôi không gọi , liền cướp lấy điện thoại tôi ném xuống đất.
“Đúng , Trần tổng thường xuyên đến thăm tiểu thư, tôi thấy tận mắt mấy lần.”
“Phu nhân đeo miếng ngọc đó là do Trần tổng tặng mà.”
Một tên Triệu Thanh Thanh chỉ vào miếng ngọc lục bảo trên cổ Chu Mộng Nghiên.
“Tôi nhớ miếng ngọc này, Trần tổng từng bỏ giá cao để mua quà sinh nhật cho con ông ấy.”
“Vậy nên ta chính là phu nhân thật rồi, kia chẳng phải giả vờ cao?”
Một vài người nhớ đến buổi đấu giá, chỉ vào miếng ngọc .
Tôi chằm chằm miếng ngọc trên cổ Chu Mộng Nghiên.
Tôi vốn giản dị, chẳng hay đeo trang sức.
Tất cả đồ trang sức đều tôi cất trong két sắt trong phòng ngủ.
Người duy nhất có thể lấy ra là chồng tôi Tô Lâm An.
Không ngờ ta lại lấy đồ của tôi tặng cho người đàn bà khác!
“Không chỉ ăn cắp thân phận, còn ăn cắp cả đồ đạc của tôi, đúng là trộm cắp quen tay rồi!”
Tôi mỉa mai Chu Mộng Nghiên.
“Con tiện nhân, ai trộm đồ?”
Chu Mộng Nghiên gọi bảo vệ khống chế tôi, vung tay định tát xuống.
Tôi quát lớn: “Cô dám? Có biết tôi là ai không hả? Dám vào tôi thử xem!”
“Cô là cái thá gì chứ? Đối với tôi chẳng là cá gì cả.”
Tô Lâm An nhạt, dùng sức đẩy tôi về phía cửa.
“Thế à? Cô ta không đủ tư cách, tôi thì sao?”
Một giọng từ xa vang lên…
Tôi quay đầu lại bố tôi mặc vest, bước vào trong phòng.
“Bố, sao bố lại đến đây?”
Sắc mặt Tô Lâm An thoáng chốc hiện lên vẻ hoảng hốt, lập tức chắn trước mặt tôi.
“Nếu tôi không đến, mấy người định bắt nạt con tôi đến c.h.ế.t sao?”
“Nếu không phải con tôi thích cậu, cậu nghĩ mình có tư cách con rể tôi à? Vậy mà còn dám cấu kết với người ngoài để bắt nạt nó?”
Bố tôi chẳng thèm liếc ta, liền tát thẳng vào mặt Tô Lâm An một cái rõ đau.
Bạn thấy sao?