Trọng Sinh Trở Về [...] – Chương 1

Chương 1

“Đồ điên này!”

Chu Mộng Nghiên ôm mặt hét lên thảm thiết.

Xung quanh nghe tiếng liền kéo đến vây xem náo nhiệt.

“Phu nhân, không sao chứ?”

“Cô là ai mà dám đến phu nhân của nhà họ Tô chúng tôi?”

Người cầm đá lạnh chườm cho ta, ngẩng mặt lên kiêu ngạo tôi.

Tôi khẽ :

“Cô là người nhà họ Tô, mà ngay cả nữ chủ nhân thật sự cũng không nhận ra à?”

Tiệc mừng công lần này tổ chức tại nhà.

Tôi đã đi công tác suốt ba năm, người hầu trong nhà thay mấy lượt, đến mức không còn ai nhận ra tôi.

Kiếp trước, tôi ở nhà lâu dài, hiếm khi lộ diện, chẳng ai biết thân phận của tôi.

Sau đó lại bị Tô Lâm An điều đi khai thị trường ở nước ngoài, tôi hoàn toàn mất tích ở trong nước.

Khi tôi vừa lập thành tích, Tô Lâm An lại xã hội đen ám sát tôi, chỉ để chiếm đoạt công ty.

Cơ thể tôi bị c.h.é.m đến mức tan nát, chẳng còn nguyên vẹn.

Hắn như ý nuốt trọn công ty nhà tôi, trở thành ông trùm trong ngành.

Cha tôi biết tin dữ, tức đến xuất huyết não mà qua đời.

Chu Mộng Nghiên thừa cơ hội đó giả mạo thân phận tôi, cùng Tô Lâm An hưởng vinh hoa phú quý từ những gì tôi tạo dựng.

Nay tôi đã sống lại, tuyệt đối sẽ không cho ta cơ hội giả danh nữa!

“Buổi tiệc này do tôi đích thân chuẩn bị, thiệp mời đều do tôi tự tay viết.”

“Nếu tôi không phải là bà chủ, không lẽ bà chủ là chắc?”

“Cô chỉ là một thư ký thôi, ơn đặt mình đúng vị trí đi!”

Chu Mộng Nghiên nước mắt rưng rưng, dáng vẻ yếu đuối đáng thương.

Người hầu bên cạnh liếc mắt khinh thường tôi, quay sang nịnh nọt ta:

“Phu nhân đừng chấp loại quê mùa này gì.”

“Có vài người cứ mơ trèo cao, đến giày của phu nhân còn không xứng xách!”

“Ngay cả thiệp mời cũng không có, lại còn mơ mộng trèo cao!”

Tôi hai kẻ một hát một bè mà lạnh:

“Nói đúng lắm, đúng là có người mắt mù, có người thì ếch ngồi đáy giếng.”

Ngay sau đó, tôi cầm điện thoại gửi đi một tin nhắn.

Chẳng phải thiệp mời thôi sao? Muốn vào cũng không khó.

Ngoài cửa có chiếc Maybach dừng lại, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước xuống:

“Về đến nhà mà còn bị chặn ngoài cửa, theo tôi ở nước ngoài chẳng tốt hơn sao, nhất định phải quay về chịu ấm ức à?”

Đây là đối tác của tôi ở nước ngoài, tên Chu Chí.

Chu Chí là quý tộc từ Bồ Đào Nha, có thế lực cực lớn ở nước ngoài.

Ba năm qua tôi chủ yếu việc trong công ty của ta.

“Anh có mang thiệp mời của nhà họ Tô chứ?”

“Mượn danh một chút, dắt tôi vào trong đi.”

Tôi khoác tay ấy, thuận lợi bước vào đại sảnh.

Chu Mộng Nghiên đang cầm ly sâm panh, ung dung xã giao, dáng vẻ như nữ chủ nhân thật sự.

“Ai cho vào?”

“Người đâu, mau đuổi cái con nhà quê này ra ngoài!”

Cô ta thấy tôi, mặt lập tức tái đi.

“Phu nhân Tô, lần này tôi có thiệp mời đấy.”

“Nghe xuất thân từ nhà họ Trần, biết nhiều ngoại ngữ. Vị này là ông chủ lớn từ Bồ Đào Nha, giới thiệu chút với ấy đi?”

Tôi nhẹ, kéo Chu Chí ra trước mặt ta:

“Cô là cái thá gì mà bắt tôi giới thiệu?”

“Chỉ là con trâu con ngựa cho tôi thôi, giày của tôi còn không xứng xách!”

Chu Mộng Nghiên vẫn cầm ly rượu, mắt lộ vẻ khinh miệt.

“Phu nhân Tô, là xem thường tôi, hay là có điều gì khó ?”

“Chẳng lẽ… không biết tiếng Bồ Đào Nha?”

“Vậy có phải phu nhân Tô thật không? Hay chỉ là đồ giả mạo?”

“Đây là Chu Chí đấy, ông trùm thị trường quốc tế, chẳng lẽ nhà họ Tô cũng không coi trọng?”

Tôi ta từ trên xuống dưới, huých nhẹ Chu Chí.

Anh ta lập tức một tràng tiếng Bồ Đào Nha rồi về phía ta.

Chu Chí rất nổi tiếng, nhiều doanh nghiệp trong nước đều biết thân phận ta.

“Quả thật là Chu Chí rồi, tôi từng thấy ta trên bản tin. Nhà họ Tô không phải định hợp tác với ta sao? Sao Tô phu nhân lại không nhận ra?”

“Nghe Trần thông thạo tám ngoại ngữ, từng du học ở Bồ Đào Nha, sao trông như chẳng hiểu gì hết ?”

“Đúng thế, trông ta cứ lúng túng, chắc có gì mờ ám.”

Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán.

Tôi thì nâng ly cụng với Chu Chí, rồi dùng tiếng Bồ Đào Nha giới thiệu từng người trong phòng.

Giọng lưu loát khiến ai cũng trầm trồ.

“Chẳng lẽ ta thật sự là giả?”

“Hình như là giả rồi, đến tên tuổi đối tác nổi tiếng cũng không nhận ra, nghe tiếng Bồ Đào Nha thì tỏ ra mù mịt.”

Mọi ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía Chu Mộng Nghiên.

Cô ta nghe tôi xong, như bị bóc trần, vung ly rượu về phía tôi.

Tôi nghiêng người tránh, đồng thời đạp nhẹ một cái.

Cô ta lập tức ngã nhào, toàn thân ướt sũng sâm panh, tóc tai bết lại dính sát vào đầu.

“Cô dám ra tay với tôi? Tô Lâm An nhất định sẽ không tha cho !”

“Tha cho tôi? Trước tiên xem tôi có tha cho không đã!”

Tôi trừng mắt ta đầy căm hận.

“Phu nhân, không sao chứ!”

Người hầu vội vàng đến đỡ Chu Mộng Nghiên dậy.

Mấy quý bà xung quanh xem xong trò vui liền kéo đến, đưa khăn giấy cho ta.

“Cháu thật chẳng có phép tắc, người nhà dạy cháu sao?”

“Con dâu ta là ai ta còn không biết chắc? Sao cháu cứ phải hỏng buổi tiệc thế này?”

Tống Tường Vân bước ra chắn trước mặt Chu Mộng Nghiên, lườm tôi đầy khinh miệt và chán ghét.

Bà ta là mẹ chồng tôi.

Bà luôn không thích tôi vì tôi mãi không chịu sinh con, nên bà thường xuyên sự với tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...