Trọng Sinh Trở Về, [...] – Chương 7

Chương 7

Phó đại phu nhân bị ta chặn đứng một nước, dĩ nhiên chẳng thể cam lòng.

Mượn danh đại tẩu, hết lần này đến lần khác kiếm cớ đưa người vào viện Phó Dự, khiến ta phiền lòng chán ngán.

Hôm ấy, Phó Dự vừa hạ triều trở về, bước chân vào sân đã thấy một vườn đầy oanh ca yến vũ, hoa thơm chim hót, ồn ào náo nhiệt.

Hắn đảo mắt qua một lượt, sắc mặt lạnh tanh:

“Lũ này ở đâu ra?”

Ta ngoan ngoãn cúi đầu, giọng thật thà:

“Là đại phu nhân đưa tới.”

Ánh mắt Phó Dự híp lại:

“Nàng bảo là bà ta đưa, nghĩa là nàng đã nhận?”

Ta rụt cổ, sống lưng lạnh toát dưới ánh mắt hắn, ấp a ấp úng:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.

“Nhỡ… trong số đó có người chàng để ý thì sao?”

“Ta để ý?”

Phó Dự khẽ , nụ ấy lạnh lẽo tựa gió xuân có gai:

“Nàng cũng hào phóng thật.”

Tối hôm đó, hắn gọi nước đến ba lần.

Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy đã nắm tay ta nghịch, miệng thì khen nương tên “Viên Viên” kia thật xinh đẹp.

Ta cố nhịn, cuối cùng vẫn phải lên tiếng:

“Nàng ta tên là Đoàn Đoàn.”

Phó Dự khựng tay, nhướng mày liếc ta, giọng lười nhác:

“Vậy thì bảo nàng ta đổi tên thành Viên Viên.”

Từ sau khi Phó Dự đặt tên, Viên Viên càng thêm sốt sắng, ân cần săn sóc.

Còn ta, chẳng hơi đâu tranh sủng đấu đá, chỉ chăm lo dùng của hồi môn mở hiệu buôn nơi Thượng Kinh.

Nhìn lợi nhuận mỗi ngày không ngừng tăng lên, lòng ta mừng rỡ khôn nguôi.

Có bạc trong tay, dẫu tương lai có hòa ly, ta cũng chẳng đến nỗi thân bại danh liệt như kiếp trước.

Một ngày nọ, ta ngồi trong phòng tính sổ, Viên Viên uốn éo múa lượn ngoài sân, còn Phó Dự ngồi dưới gốc cây, chống cằm gảy đàn.

Nói là gảy đàn, nghe cũng hoa mỹ đấy.

Kỳ thực hắn chỉ uể oải tựa đầu vào tay, thỉnh thoảng lười biếng búng một tiếng, dây đàn “đoong” vang chói tai, khiến chim trên cây hoảng sợ bay loạn.

Viên Viên đang múa, tác cũng loạng choạng theo.

Phó Dự thản nhiên ngẩng đầu nàng ta, giọng nhàn nhạt:

“Dao c.h.é.m trúng xương người, cũng phát ra âm thanh như . Nghe có hay không?”

Viên Viên sắc mặt trắng bệch, run rẩy đến nỗi không đứng vững.

Còn Phó Dự thì chống cằm nhẹ, đến thoải mái vui vẻ.

Không bao lâu sau, Viên Viên trúng độc.

Tất cả bằng chứng đều hướng về phía ta.

Phó đại phu nhân lập tức nhảy ra chủ công đạo, lớn tiếng mắng ta không biết dung người, tâm địa độc ác, ghen tuông thất đức, phán ta quỳ ba ngày ở từ đường chịu .

Chụp mũ người khác vốn là thủ đoạn sở trường của bà ta.

Khi Phó Dự và Phó Túc trở về, vừa hay trông thấy đám gia nhân đang áp giải ta đi.

“Dừng tay!”

Phó Túc kinh hãi xông lên, dang tay che trước người ta.

“Mẫu thân! Dù… dù Chiêu thẩm có sai, cũng không đến mức phải chịu nặng nề như .”

“Nếu hôm nay vì một tỳ thiếp mà xử chính thất, sau này thẩm thẩm còn mặt mũi nào đứng vững trong phủ?”

Ta lặng lẽ Phó Túc.

Hóa ra hắn hiểu rõ lẽ ấy — rằng chính thất bị thì quyền uy trong hậu viện cũng mất.

Hắn hiểu, kiếp trước chưa từng để tâm.

Phó đại phu nhân giận đến mặt mày đỏ gay:

[ – .]

“Phó Túc! Việc hậu viện, đến lượt ngươi chen miệng sao?”

Bà ta chỉ thẳng mặt ta, quát lớn:

“Người đâu, bắt nó lại cho ta!”

“Mẫu thân!” Phó Túc cuống quýt ngăn cản.

Ta cúi đầu, chẳng buồn để ý đôi mẫu tự kia cãi vã thế nào.

Điều ta thật sự muốn biết — là Phó Dự nghĩ gì?

Gần đây hắn dung túng Viên Viên không ít, còn cùng nàng đàn hát múa may, e rằng đã sinh lòng cảm mến.

Nếu giờ hắn không tin ta, thì cứ nhân cơ hội này mà hòa ly, cũng xem như chấm dứt nhân quả kiếp trước.

Ta còn đang suy nghĩ, bỗng cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt âm trầm của Phó Dự.

Chỉ trong một thoáng, hắn đã dời mắt, bước thẳng đến chỗ Viên Viên đang đỡ dậy.

Hắn dùng roi ngựa nâng cằm nàng ta lên, giọng trầm thấp tựa cuồng phong sắp nổi:

“Ngươi , là phu nhân hạ độc?”

Viên Viên sắc mặt tái xanh, lệ ngấn trong mắt, giọng run rẩy:

“Đại nhân… Viên Viên không biết mình sai ở đâu…”

Phó Dự không buồn nghe nàng ta khóc lóc, giọng lạnh như băng, từng chữ như đao cứa vào da thịt:

“Trả lời ta — có phải phu nhân hạ độc hay không?”

Viên Viên há miệng, ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng nghẹn ngào:

“… Là… đúng.”

Phó Dự cong môi nhạt, tay siết chặt cổ nàng, giọng càng thêm lạnh lẽo:

“Ngươi biết ta ghét nhất là bị xem như kẻ ngu. Ta hỏi lại lần cuối — có phải phu nhân hạ độc ngươi không?”

Viên Viên hoảng loạn, thân thể run rẩy không thôi:

“Không… không phải! Là ta! Là ta vu hãm phu nhân… Là đại phu nhân sai khiến…”

Phó Dự lặng thinh giây lát, rồi bật khinh bỉ:

“Vô dụng.”

Ngay sau đó, Viên Viên tắt thở trong tay hắn.

Hắn ném cái xác xuống đất như quẳng rác, từ tốn rút khăn tay lau sạch tay, rồi cúi đầu lẩm bẩm:

“Nếu thật sự là nàng hạ độc… ta còn thấy vui nữa là khác.”

Phó đại phu nhân sắc mặt trắng bệch, mắt dán chặt vào t.h.i t.h.ể Viên Viên, cả người run rẩy, ngã sụp xuống ghế.

Phó Túc sững người ta, rồi quay sang mẫu thân mình.

Đôi mắt hắn đỏ hoe, nghẹn ngào hỏi:

“Mẫu thân… sao người lại đến mức này?”

Kiếp trước, những màn vu oan như đếm không xuể.

Phó Túc chưa từng tin ta.

Chưa từng đứng về phía ta, dù chỉ một lần.

Dù ta có cầu xin, giải thích, hắn vẫn lạnh lùng tin người khác, tùy tiện kết tội ta.

Một chiếc lá che mắt, không thấy núi Thái Sơn.

Phó Túc chẳng ngu, chỉ là chiếc lá ấy đã từng che kín mắt hắn.

Nay khi chiếc lá ấy bị vạch ra, hắn sẽ hiểu.

Hắn sẽ rõ, kiếp trước ta đã bị hắn và bọn họ ép đến c.h.ế.t như thế nào.

Hắn sẽ càng thấu suốt mối oán hận của ta — thấu suốt rằng giữa ta và hắn, đã không còn đường quay lại.

Phó Túc khẽ nhắm mắt, ôm ngực, bỗng phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Trước khi ngã xuống, hắn ta, môi run run như muốn điều gì, cuối cùng… chỉ còn một hàng lệ lặng lẽ rơi.

Phó đại phu nhân quỳ rạp xuống đất, gào khóc thảm thiết:

“Con ơi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...