Trọng Sinh Trở Về [...] – Chương 7

Chương 7

“Tôi rất con người hiện tại của mình. Người chồng của tôi tôn trọng tôi, thương tôi — ở bên ấy, tôi không cần đánh mất chính mình.”

Ánh mắt Lục Trường Thanh đầy vẻ không cam lòng:

“Em thật sự không thể cho một cơ hội nào sao?”

Tôi kiên quyết lắc đầu:

“Lục Trường Thanh, đến bây giờ vẫn chưa hiểu à?”

“Chúng ta đã không còn thuộc cùng một thế giới nữa.”

“Một bên là mây trên trời, một bên là bùn đất — hiểu không?”

Nước mắt Lục Trường Thanh rơi lã chã:

“Em luôn giỏi giang hơn .

Hồi đó, vì tự ti, luôn lo sợ mất em, nghĩ rằng cảm em dành cho chỉ là giấc mộng đẹp.

Vì thế mới tin lời Trương Thu Phương, mới sa vào với ta…”

“Giờ nghĩ lại… sai từ bước đầu tiên.

Cưới ta rồi mới biết hối hận.

Cô ta thô lỗ, tầm thường, sao có thể so với em?”

“Em từng muốn có con đúng không?

Chúng ta vẫn còn trẻ, có thể sinh thêm một đứa.

Hoặc em mang con với người kia về, sẵn sàng xem như con ruột…”

Tôi nhíu mày đầy chán ghét ta:

“Lục Trường Thanh, tỉnh lại đi.”

“Từ khoảnh khắc tôi sống lại — tôi và đã hoàn toàn cắt đứt. Hết rồi. Thật sự hết rồi.”

“Làm ơn, đừng phiền tôi nữa.”

Nếu không phải vì lần tái ngộ này, có lẽ tôi thật sự đã tin rằng Lục Trường Thanh Trương Thu Phương.

Lúc hai người họ chọn rẽ lối, trong lòng tôi vẫn còn nhiều oán trách.

Thế , tôi cũng từng thật tâm chúc phúc — mong rằng kiếp này họ có thể ở bên nhau trọn vẹn, không tiếc nuối, không dang dở.

Nhưng giờ tôi đã hiểu — Lục Trường Thanh chưa từng ai cả.

Dù là ở bên ai, cuối cùng ta cũng sẽ hối hận.

Bởi vì bản chất ta chính là một kẻ yếu đuối, ích kỷ và do dự.

Không dám thật lòng, càng không đủ dũng khí để dứt khoát.

Dù là tôi của kiếp trước, hay Trương Thu Phương của kiếp này — chúng tôi đều đã trao nhầm trái tim cho một tên cặn bã.

Lục Trường Thanh mấp máy môi, dường như còn muốn điều gì.

Nhưng tôi không cho ta cơ hội nữa.

Tôi quay lưng rời đi, không ngoảnh lại lấy một lần.

Chỉ để lại bóng lưng lạnh lùng của tôi, còn ta thì đứng c.h.ế.t lặng, ngơ ngác theo, ánh mắt đầy tiếc nuối.

Sau khi trở về Bắc Kinh, Lục Trường Thanh không còn đến phiền tôi nữa.

Những lần sau cùng xuống nông thôn công tác, vì tránh nghi ngờ, tôi cũng cố không tham gia đoàn khảo sát.

Không lâu sau, đồng nghiệp trong đoàn điều tra mang về một tin tức.

Trương Thu Phương đã chết.

Cô ta vốn có bệnh trong người từ lâu, trạm y tế ở quê nghèo nàn, bác sĩ chẳng có kinh nghiệm, chỉ có thể phát vài viên thuốc giảm đau cầm chừng.

Lần đó, ta ngất xỉu ngay giữa đồng khi đang việc.

Lục Trường Thanh và mấy người đàn ông trong làng vội vã đánh xe bò chở ta lên bệnh viện huyện.

Nhưng đưa đến nơi thì đã quá muộn — ung thư giai đoạn cuối.

Bác sĩ lắc đầu. Không thể cứu.

Lục Trường Thanh không muốn tiêu tốn số tiền để dành cưới vợ cho con, liền đưa ta về lại nhà.

Bệnh nhanh chóng trở nặng.

Chỉ vài hôm sau, Trương Thu Phương đã tiều tụy đến mức không còn hình dáng, thân thể gầy rộc như bộ xương.

Mỗi ngày nằm thoi thóp trong căn nhà đất ẩm thấp tối tăm, đau đớn vật vã.

Đồng nghiệp của tôi ngậm ngùi kể lại:

“Người đàn ông đó… thật sự nhẫn tâm. Không chịu bỏ ra một đồng chữa bệnh cho ta, đến cả thuốc giảm đau cũng keo kiệt không cho.”

“Lúc đau quá, ta cứ đập đầu vào tường, gào khóc thảm thiết đến mức nghe mà rợn người…”

Người kia thở dài:

“Chết rồi có lẽ lại là một cách giải thoát. Sống thế thà c.h.ế.t còn hơn.”

Tôi nghe xong, lông mày bất giác nhíu lại.

Trong lòng có chút thương cảm, cũng có chút tiếc nuối.

Hình ảnh năm xưa ta đứng trước mặt tôi mắng mỏ, chửi rủa vẫn còn như in — giờ đây lại trở thành một người phụ nữ c.h.ế.t trong đau đớn, tuyệt vọng.

Người đã không còn, những ân oán ngày trước cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Chỉ còn sót lại nỗi xót xa cho một kiếp đàn bà lỡ làng.

Cô ta từng tổn thương tôi — đó là sự thật.

Nhưng suy cho cùng, ta cũng chỉ là một người phụ nữ bất hạnh, sai lầm lớn nhất đời là đem lòng phải một kẻ bạc bẽo, vô .

Tôi không ngờ… Lục Trường Thanh lại có thể lạnh lùng đến .

Dù gì thì Trương Thu Phương cũng là vợ ta bao năm, sinh con đẻ cái, cùng ta chịu khổ.

Thế mà cuối cùng, ta lại nhẫn tâm đến mức ấy đau đớn dằn vặt từng ngày, sống không bằng chết.

Năm xưa ở đầu làng, ta từng bịa chuyện tôi mắc bệnh hiểm nghèo, gieo lời ác khẩu.

Giờ nghĩ lại, có lẽ đó cũng là quả báo.

Quả báo không đến từ tôi, mà đến từ chính người đàn ông ta từng liều mạng giữ lấy.

Dù thương cảm, tôi cũng chỉ lặng lẽ nghe xong — rồi để mọi chuyện theo gió bay đi.

Năm 2000, một ngày như bao ngày khác, khi tôi cờ đi ngang qua cổng khu chung cư, bất chợt ngẩng đầu — lại thấy một bóng dáng quen thuộc mà tang thương đến lạ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...