Trọng Sinh Trở Về [...] – Chương 5

Chương 5

Chuyện đó có gì phải giấu, tôi bình tĩnh gật đầu:

“Đúng. Con tôi năm nay bảy tuổi rồi. Theo chính sách kế hoạch hoá gia đình, thành phố chỉ sinh một đứa.”

Tôi và Trần Gia Hằng là học đại học.

Anh ấy xuất thân trong một gia đình trí thức lâu đời, từ thời mới lập quốc, người nhà ấy đã đảm nhiệm nhiều vị trí quan trọng trong bộ máy nhà nước.

Tình cảm giữa tôi và ấy cứ lặng lẽ mà bền chặt theo năm tháng.

Gia đình ấy chưa bao giờ để tâm việc tôi chỉ là bình thường.

Sau khi tốt nghiệp, tôi thi vào cơ quan nhà nước.

Anh ấy thì nhân lúc cải cách kinh tế, chọn con đường kinh doanh.

Từng có lúc tôi nghĩ, hôn nhân là mồ chôn của .

Cho đến khi cưới Trần Gia Hằng, tôi mới hiểu — hôn nhân cũng có thể là nơi chất chứa hạnh phúc và niềm mong đợi.

Sau khi chứng kiến mà Trần Gia Hằng dành cho tôi, tôi mới nhận ra… thì ra Lục Trường Thanh chưa từng tôi.

Tôi không ngoảnh lại, lên xe cùng Trần Gia Hằng chuẩn bị rời đi.

Lục Trường Thanh dang tay chắn ngay trước đầu xe.

Qua kính chắn gió phía trước, ánh mắt đỏ hoe của ta dán chặt lấy tôi.

Trần Gia Hằng nhíu mày, bóp tay tôi như ghen ngầm:

“Họ Lục… là trai cũ của em à?”

Tôi không muốn chàng hay ghen này lại ầm lên, vội vàng giải thích:

“Không phải trai cũ, chỉ là hàng xóm hồi nhỏ, sau này bị gia đình gán hôn ước thôi, không tính.”

“Vũ Hoà! Em từng sẽ chờ quay đầu mà!”

Lục Trường Thanh đứng ngoài xe, gào lên đầy đau khổ.

Sắc mặt Trần Gia Hằng lập tức sầm lại, định mở cửa bước xuống.

Tôi giữ tay lại:

“Thôi, để em xuống với ta vài câu.”

Tôi bước xuống, mặt không biểu cảm người đàn ông trước mặt.

“Lục Trường Thanh, nhớ nhầm rồi.”

“Câu đó… cả đời này tôi chưa từng ra.”

Tôi cố ý nhấn mạnh ba chữ “cả đời này”.

Người ngoài có thể không để tâm, Lục Trường Thanh chắc chắn nghe ra .

Quả nhiên, sắc mặt ta lập tức trắng bệch.

Khoé mắt rưng rưng, cắn môi ấm ức:

“Vũ Hoà, em là người như thế nào, hiểu rõ nhất… Em xưa nay cố chấp, cho dù hai ta dày vò nhau, em cũng sẽ không bỏ rơi mà!”

Tôi khẽ thở dài.

Lục Trường Thanh mãi không hiểu — người từng ngu ngốc đến chỉ có Thẩm Vũ Hoà của kiếp trước.

Còn tôi, Thẩm Vũ Hoà của hiện tại, đã sớm không muốn lặp lại bi kịch đó lần nữa.

“Lục Trường Thanh, những chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa. Lời từng , sao có thể coi là thật ?”

“Hôm xuống vùng kinh tế mới, giấu tôi để qua lại với Trương Thu Phương, khi đó vận mệnh của chúng ta đã rẽ lối.”

“Anh chọn vì ta mà từ bỏ cơ hội về thành phố, chọn chôn chân ở quê, thì cũng đồng nghĩa — giữa chúng ta đã kết thúc rồi.”

Trương Thu Phương vội vàng kéo tay Lục Trường Thanh, giọng run lên:

“Trường Thanh, đang ! Em vợ bao nhiêu năm, sinh cho bốn đứa con, không thể vì Thẩm Vũ Hoà giàu có rồi lại định bỏ mẹ con em chứ!”

Lục Trường Thanh giận dữ hất tay ta ra, quay sang tôi, giọng đầy uất ức:

“Tôi đến với Trương Thu Phương là vì… lúc tôi mới xuống vùng kinh tế mới, đã ở thành phố tay trong tay với gã đàn ông khác rồi!”

“Cô quên tôi sạch trơn, đến một bức thư cũng không buồn viết!”

Nghe xong những lời đó, tôi sững người.

Dù đã bao năm trôi qua, tôi cũng tuyệt đối không cho phép mình bị vu oan.

“Anh nghe ai tôi có người đàn ông khác?”

“Lục Trường Thanh, con người tôi thế nào chẳng lẽ không rõ?”

“Còn thư? Tôi tuần nào cũng gửi cho , chẳng lẽ không nhận lấy một lá?”

Lục Trường Thanh đáp chắc nịch:

“Là Thu Phương với tôi! Cô ấy bảo ở điểm thanh niên ai cũng đồn như , sợ tôi mất mặt nên mới giấu tôi…”

Nói đến đây, ta bỗng nghẹn lại.

Còn Trương Thu Phương thì mặt cắt không còn giọt máu, trán túa mồ hôi, ánh mắt liên tục d.a.o , chẳng dám thẳng vào mắt ai.

Lục Trường Thanh còn không hiểu sao?

“Trương Thu Phương!”

“Thư Vũ Hoà viết cho tôi — có phải đã giấu hết rồi không? Cô đi!”

Trước lời chất vấn, Trương Thu Phương hoảng loạn quỳ rạp xuống đất, ôm chặt lấy chân ta, vừa khóc vừa run:

“Em sai rồi, Trường Thanh, em biết sai rồi!”

“Em chỉ là vì quá … mới ra chuyện đó…”

Sự thật vừa lộ ra, Lục Trường Thanh như bị trời giáng một đòn chí mạng, đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ.

Cả người ta như bị rút sạch xương sống, lảo đảo suýt ngã.

“Thì ra… em chưa từng phản bội …”

“Không thể nào… đi xa như thế, em lại xuất sắc như … ngày trước đã có nhiều trai theo đuổi em rồi…”

Thực ra, đối với Lục Trường Thanh, tôi chưa bao giờ mang nặng hận thù.

Việc ấy không tôi, không phải một tội ác trời đất không dung.

Nhưng giờ đây, khi sự thật phơi bày rõ ràng, tôi chỉ nhạt.

Nụ ấy là để tiễn đưa mảnh ký ức cuối cùng từng vương vấn trong lòng.

“Lục Trường Thanh, tôi và lớn lên cùng nhau. Chỉ vì vài lời đồn thổi vô căn cứ mà có thể nghi ngờ tôi sao?”

“Vũ Hoà… nghe …”

Lục Trường Thanh nghiến răng, trút hết giận dữ lên người Trương Thu Phương.

Hai cái tát giáng mạnh khiến ta chảy m.á.u mồm m.á.u mũi, rồi thêm một cú đá hất ta ngã lăn ra đất.

“Ba nó ơi, đừng đánh nữa!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...