Vị hôn phu của tôi sau khi về quê lao đã lén lút qua lại với một trong thôn.
Khi gọi về thành phố, ta dứt khoát chia tay ấy, quay lại cưới tôi.
Về sau, ta bất ngờ nhận tin cũ bị tắc ối, qua đời trong lúc sinh con.
Cả đời này, Lục Trường Thanh sống trong day dứt và áy náy, tâm trạng u uất, chẳng còn thiết tha điều gì.
Còn tôi thì kẹt trong một cuộc hôn nhân không , sống lay lắt cả đời, cuối cùng vì bệnh mà ra đi sớm.
Trước lúc lâm chung, tôi với ta:
“Nếu có kiếp sau, tôi không muốn lặp lại sai lầm này lần nữa.”
Rồi tôi trọng sinh, trở về mùa xuân năm 1977 — vận mệnh tôi hoàn toàn thay đổi.
Lần này, ta từ bỏ cơ hội về thành phố, quyết định ở lại vùng núi sâu, kiên quyết chọn gắn bó với Trương Thu Phương.
Còn tôi thì từ chức công việc nhà nước, quyết tâm thi đại học.
Mười mấy năm sau, khi theo cấp trên về nông thôn công tác, tôi cờ gặp lại Lục Trường Thanh.
Anh ta đã xây nhà gạch, nhận khoán đất, sống cùng Trần Thu Phương, con cái đầy đàn.
Thấy tôi vất vả cả ngày, người lấm lem, Lục Trường Thanh thở dài:
“Đã mười mấy năm rồi, em vẫn chưa buông bỏ sao? Em cũng không còn trẻ nữa, gặp ai phù hợp thì gả đi thôi.”
Anh ta cứ tưởng tôi khó chịu trong người là vì còn đau lòng chuyện cũ với ta, chứ không biết thật ra là do tôi chưa quen khí hậu nơi này.
Cho đến hôm sau, chiếc Mercedes-Benz đến đón tôi đỗ ngay đầu làng.
Lục Trường Thanh sụp đổ, ngồi bệt dưới đất.
“Chẳng phải em từng , cho dù dày vò lẫn nhau, cũng muốn ở bên cả đời sao?”
Chương 1:
Nếu không phải theo thủ trưởng xuống nông thôn công tác, chắc cả đời này tôi cũng chẳng bao giờ đặt chân đến vùng quê nghèo khó này.
Càng không ngờ, lại có thể gặp lại cơn ác mộng kiếp trước của mình — Trương Thu Phương.
Trời đứng bóng, trên gương mặt ta lấm tấm ửng đỏ vì cháy nắng, nơi khóe mắt đã có nếp nhăn, vẫn không giấu nổi vẻ rạng rỡ.
“Lão Lục nhà tôi mới nhận khoán thêm mấy mẫu ruộng. Đợi lúc rảnh rỗi sau mùa vụ, còn định xây thêm mấy gian nhà để hai thằng con lớn cưới vợ nữa đấy.”
Mấy người phụ nữ xung quanh rôm rả khen ngợi:
“Thu Phương đúng là có phúc, lấy người đàn ông vừa giỏi giang vừa có chí!”
“Phải đấy, thời đó mấy ai chịu vì người mà ở lại? Đám trí thức trẻ xuống nông thôn đều ăn sạch rồi vỗ m.ô.n.g quay về thành phố cả mà!”
“Cả làng này, ngoài nhà trưởng thôn thì giàu nhất chắc là nhà rồi!”
Những lời khen ngợi ấy khiến Trương Thu Phương thể nở mày nở mặt, miệng thì khiêm tốn:
“Ôi giời, ấy cũng chỉ là mèo mù vớ phải cá rán, may mắn gặp đúng thời thôi, chứ gì có giỏi như mấy chị !”
Nhưng chiếc cằm ngẩng cao đầy kiêu hãnh lại hoàn toàn bán đứng ta.
Tôi dời mắt đi.
Xem ra kiếp này, Lục Trường Thanh sống cũng ổn — hẳn là không còn nuối tiếc gì lựa chọn năm xưa.
Dù kiếp trước tôi và Trương Thu Phương chưa từng gặp mặt, vừa thấy ta, tôi đã nhận ra ngay.
Một là bởi nhà bác Lục treo ảnh cưới trắng đen của họ.
Hai là vì kiếp trước, chồng tôi vẫn luôn cất giữ ảnh ta hồi mười tám tuổi, thường xuyên lấy ra ngắm nghía rồi rơi nước mắt.
Tôi đang định quay về tìm đoàn công tác, thì từ xa đã thấy Lục Trường Thanh dẫn theo mấy đứa trẻ tầm mười mấy tuổi, vai vác cuốc xẻng, đi về phía này.
Nhìn ngũ quan không sai — là con ta và Trương Thu Phương sinh ra.
Kiếp trước, tôi và Lục Trường Thanh đính hôn từ nhỏ, mà lúc đi vùng kinh tế mới, ta lại để Trương Thu Phương mang thai.
Vì suất trở về thành phố, ta nhẫn tâm bỏ rơi ấy, cưới tôi vợ.
Không lâu sau, Trương Thu Phương vì tắc ối mà mất trong lúc sinh con.
Lục Trường Thanh hối hận khôn nguôi, từ đó không bao giờ chạm vào tôi.
Tôi sống cả đời như một quả phụ, đến c.h.ế.t cũng chẳng có ai bên cạnh.
Còn ở kiếp này, cuối cùng ta cũng như ý, con đàn cháu đống bên người mình .
Một đứa bé trong làng bất ngờ va vào tôi, ôm mặt khóc òa.
Tiếng khóc thu hút sự ý của mọi người.
Nhận ra tôi, ánh mắt Lục Trường Thanh thoáng chốc hiện lên sự bàng hoàng.
“Thẩm Vũ Hòa? Sao em lại ở đây?”
Tôi cúi người đỡ đứa bé dậy, nhẹ nhàng đáp:
“Công việc đưa tôi đến đây thôi.”
Một người dân thấy tôi lạ mặt, liền quay sang hỏi:
“Lão Lục, ấy là ai thế?”
Ánh mắt Lục Trường Thanh thoáng chốc mất tự nhiên:
“Cô ấy là hàng xóm cũ ở quê, quen từ nhỏ rồi.”
Một người phụ nữ bên cạnh khẽ hừ một tiếng, giọng mỉa mai:
“Nhìn cái dáng người thành phố nhỏ xíu, gió thổi là bay, khô đét như que củi, là biết kiểu chẳng đẻ đái . Bảo sao lão Lục lại để mắt đến Thu Phương ngay từ đầu.”
Nghe , gương mặt cảnh giác của Trương Thu Phương lập tức giãn ra, ta còn cố ý ưỡn ngực, đắc ý :
“Cũng chỉ là sống gần nhau thôi mà. Trường Thanh nhà tôi đâu phải ai cũng với tới .”
Cô ta cúi đầu đánh giá tôi từ trên xuống dưới, giọng khinh khỉnh:
“Nhìn mặt thì vàng vọt, người thì gầy như cái bàn giặt, không có cơm mà ăn à?”
“Nghe dân thành phố mấy người muốn mua gạo mua mì cũng phải có phiếu thực phẩm nhỏ bằng bàn tay? Như bọn tôi ở quê, tự trồng tự ăn, muốn ăn bao nhiêu cũng .”
Bạn thấy sao?