Phòng livestream lúc này đã chạm mốc hàng trăm nghìn người đang xem trực tiếp, và con số vẫn tăng chóng mặt.
【Tôi lần này mở mang tầm mắt rồi nha, nào là tráo chồng, tráo con, giờ tới luôn cả vụ cho nổ trường?!】
【Mấy cái này nghe như đang đọc truyện dân gian đô thị huyền bí ấy. Trên đời cái gì cũng có thể xảy ra!】
【Nhưng suy cho cùng đây vẫn chỉ là ‘giả thuyết’ của chị đại nhà giàu thôi, chưa có bằng chứng rõ ràng!】
【Mà khoan nếu Tô Dĩ Tu bị thay da, thì còn Lãnh Nhiễm Nhiễm thì sao? Cô bé ấy chẳng phải đang đứng đó, sống sờ sờ ra đấy còn gì?!】
Nghe tới đây, tôi cảm thấy một nỗi bất lực sâu sắc trào dâng.
Tôi đúng là sống lại uổng phí rồi.
Ngoài chuyện trốn trong viện tâm thần ra, tôi thật sự không gì cả.
Nhưng tôi cũng rất tò mò rốt cuộc cái người “Lãnh Nhiễm Nhiễm giả” đó từ đâu mà ra?
Bà Cát Nhạn không ngay, chỉ khẽ , rõ ràng là đang cố chậm tiến độ lại để tăng độ gay cấn.
Thấy hiện trường bắt đầu yên lặng, phòng livestream thì người xem spam bình luận không ngừng, giục bà tiếp, cuối cùng bà cũng lên tiếng:
“Các người không thấy kỳ lạ sao?”
“Tô Dĩ Tu thì bị lột sạch da, còn Nhiễm Nhiễm thì vẫn lành lặn đứng đây mà lại còn có thêm một ‘Nhiễm Nhiễm giả’ xuất hiện nữa?”
“Đơn giản thôi vì bây giờ công nghệ đã phát triển.”
“Không cần phải dùng da người thật nữa. Chỉ cần da nhân tạo là đủ rồi.”
Hiện trường lập tức nín lặng như tờ.
Ai nấy đều há hốc mồm, trợn tròn mắt như thể vừa bị sét đánh ngang tai.
Không khí căng như dây đàn bỗng bị vỡ bởi tiếng khẩy của Cao Tiểu Bình:
“Cát Nhạn à Cát Nhạn!”
“Để con mình thoát tội, cũng bịa chuyện đến mức này à?!”
Đám đông bắt đầu xôn xao:
“Thật sự quá vô lý rồi!”
“Trên đời gì có chuyện như chứ!”
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Cát Nhạn vỗ tay lần nữa.
Một bước ra từ phía sau bức màn người đó… giống tôi y như đúc!
Toàn bộ hiện trường hít vào một hơi lạnh đến tê sống lưng.
“Vãi thật… đúng là thần rồi!”
“Không thể tin nổi!”
Tôi cũng sợ đến mức nuốt nước bọt cái ực, tay chân gần như tê liệt.
Tôi bước tới gần ta thật sự giống tôi từng milimet.
Ngay cả vị trí nốt ruồi trên mặt cũng giống hệt.
Lúc này, sắc mặt của Cao Tiểu Bình và Cát Minh Châu cuối cùng cũng bắt đầu biến sắc, rõ ràng là hoảng loạn.
Cảnh sát thì hoàn toàn chưa từng thấy chuyện nào như :
“Gần đây không có ai báo mất tích cả mà?!”
Cát Nhạn khoanh tay trước ngực, bình thản đáp:
“Vì nó không phải người, mà là robot sinh học.”
Cao Tiểu Bình vẫn không chịu thừa nhận:
“Thì sao chứ?”
“Có một con robot giống hệt Lãnh Nhiễm Nhiễm thì sao?”
“Cô định chứng minh bằng cách nào là tôi ra nó?!
Tất cả chỉ là đoán bừa thôi!”
Cuối cùng, bà Cát Nhạn cũng nổi giận thật sự:
“Cao Tiểu Bình, đúng là không thấy quan tài chưa đổ lệ!”
“Cát Minh Châu con quả là thiên tài đấy, bảo nó huỷ con chip trong robot, kết quả là vì muốn nhanh gọn, ta lại quăng luôn con chip xuống nước.”
“Cô ta còn không biết con chip đó chống nước!”
Cát Minh Châu luống cuống lắc đầu, vừa khóc vừa lí nhí:
“Xin lỗi mẹ… con thật sự không biết chip đó chống nước…”
Cao Tiểu Bình cuối cùng cũng rơi lớp mặt nạ, gào lên trong tuyệt vọng:
“Tôi không cam tâm! Tại sao chứ?!”
“Tại sao sinh ra đã là con độc nhất của nhà tài phiệt?!”
“Muốn gì có nấy, đến cả Tô Dĩ Tu cũng !”
“Tôi chính là muốn thấy thân bại danh liệt, muốn tận mắt thấy không nhận ra con ruột mình đang bị tôi giày vò từng chút một!”
“Hồi nhỏ, Cao Tiểu Bình luôn mắng tôi:”
“Nào là cái này không , cái kia dở tệ.”
“Nhưng những lời đó lại càng khiến tôi có ý chí hơn, cứng cỏi hơn.”
“Hồi đó tôi thi đứng nhì, bà ta mắng tôi: “Sao không phải hạng nhất?”
“Vậy là tôi thi hạng nhất.”
Ghê thật, bà ta cấm tôi đi học, bắt tôi việc nhà, tôi khi đó lại nghĩ: hai mẹ con nhi quả phụ, phụ bà ấy việc nhà cũng là lẽ thường.
Lớn lên trong môi trường khắt khe như thế, mà tôi bị không lệch lạc, chắc là tôi di truyền năng lực miễn nhiễm cảm siêu đỉnh từ bà mẹ ruột Cát Nhạn thật rồi.
Bà Cát Nhạn đích thân giao con chip trong người robot cho cảnh sát.
“Mẹ ơi, mau đến trường đón con! Con sợ quá!”
Những lời này, khi đối chiếu với đoạn ghi âm, lời khai của chủ cửa hàng hoá chất và cả lời khai của Phó Dã, hoàn toàn trùng khớp.
Vụ án ly kỳ đánh b.o.m phòng thí nghiệm trường học, cuối cùng cũng khép lại.
Cao Tiểu Bình bị tuyên án tử hình, vì tội g.i.ế.c người, đánh b.o.m trường học và hàng loạt tội danh khác.
Cát Minh Châu vì là đồng phạm không phải chủ mưu, phần lớn trách nhiệm do Cao Tiểu Bình nhận hết, nên chỉ bị kết án 5 năm tù.
Lúc bị cảnh sát dẫn đi, Cát Minh Châu vẫn còn gào khóc gọi:
“Mẹ ơi! Con cầu xin mẹ cứu con!”
Nhưng bà Cát Nhạn chỉ cắn răng, không quay đầu lại lấy một lần.
Về sau, bà trong nỗi buồn nặng nề:
“Dù gì cũng là đứa trẻ tôi nuôi lớn.”
“Nếu nó không có ý định con tôi, tôi đâu nỡ bỏ mặc nó chứ…”
Tôi thật sự biết ơn vì mình đã kịp để bà ấy rõ bộ mặt thật của Cát Minh Châu.
Kiếp này, ánh nắng rất đẹp, tôi trở lại phòng thi, tiếp tục dự thi đại học.
Hết.
Bạn thấy sao?