Trọng Sinh Trở Lại, [...] – Chương 4

Chương 4

【Rồi vụ hai đứa giống y chang nhau trong video là sao đây?】

【Nó có tiền mà, mười đứa giống nhau cũng chẳng khó gì!】

Tôi đã gấp đến muốn khóc, mà người trong xe cứ không chịu xuống.

Phụ huynh có mặt tại hiện trường cũng nổi giận đùng đùng:

“Giờ thì chúng tôi hiểu rồi, dám đặt b.o.m trường học thì ra là sau lưng nó có đại gia chống lưng!”

“Nếu lần này pháp luật không cho chúng tôi công bằng, chúng tôi sẽ tự đòi lại công lý cho những người gặp nạn!”

Bầu không khí tại hiện trường lại y hệt như kiếp trước, mà người trong xe vẫn chưa xuất hiện.

Tôi hét lên đầy tuyệt vọng:

“Cát Nhạn! Đừng câu giờ nữa! Xuống xe ngay đi! Nếu không bọn họ g.i.ế.c tôi mất!”

Nghe đến cái tên đó, cả Cát Minh Châu lẫn mẹ tôi đều run b.ắ.n người.

Hai người không còn chĩa mũi dùi vào tôi nữa, mà rất ăn ý quay đầu về phía chiếc Maybach.

Cuối cùng, cánh cửa xe cũng mở ra.

Một người phụ nữ quý phái bước xuống, gương mặt trang điểm kỹ càng.

“Ôi chao, bé Nhiễm Nhiễm của mẹ! Lần đầu tiên mẹ con mình gặp lại mà, mẹ phải trang điểm cho thật đẹp mới dám gặp chứ!”

Cát Minh Châu sững sờ đến mức cằm sắp rớt xuống đất:

“…Mẹ? Mẹ đang cái gì ?”

“Con mới là con mẹ mà!”

Mẹ ruột tôi bà Cát Nhạn, cũng không thèm giả bộ nữa.

“Hừ! Cát Minh Châu, bao nhiêu năm qua tôi đối xử tốt với như , không ngờ lại hãm con ruột của tôi!”

“Còn nữa, Cao Tiểu Bình!”

“Tôi coi thân, ngày nào cũng đem đồ ăn thức uống đến cho !”

“Vậy mà lại tráo con mình với tôi, để tôi nuôi con bao nhiêu năm trời như một con ngốc!”

Mặt Cao Tiểu Bình trắng bệch, cắn môi run rẩy:

“Cô… biết hết rồi sao?”

Cát Nhạn hừ lạnh:

“Cũng may tôi đủ thông minh. Tôi cứ thấy Nhiễm Nhiễm càng lớn càng xinh, hoá ra là giống tôi đấy!”

Cao Tiểu Bình giận đến mức muốn nhảy dựng lên:

“Cô phát hiện từ bao giờ?!”

Cát Nhạn chớp đôi mắt dài cong như cánh bướm:

“Con tôi gửi kết quả xét nghiệm DNA cho tôi rồi còn gì!”

Kiếp trước, sau khi tôi chết, tôi mới biết tại sao Cát Minh Châu lại đặt b.o.m trường học và đổ tội cho tôi.

Chỉ vì một lần Cát Nhạn vô buột miệng :

“Nhiễm Nhiễm đúng chuẩn con mười tám xuân xanh, càng lớn càng thấy giống mình.”

Cao Tiểu Bình và con bà ta sợ chuyện tráo con năm xưa bị bại lộ, nên hai người bọn họ liền dựng nên âm mưu độc ác đó.

Tôi bị vu oan người điên, bị gán tội đánh b.o.m c.h.ế.t người, cuộc đời dính vết nhơ không thể rửa sạch, sau đó còn bị g.i.ế.c .

Đến khi Cát Nhạn phát hiện ra tôi mới là con ruột thì cũng đã quá muộn, khi đó tôi đã c.h.ế.t rồi.

Cho nên, ở kiếp này tôi nhất định không để bi kịch đó lặp lại!

Trong phòng livestream, dân mạng đều choáng váng vì tiết hiện tại như một bộ phim truyền hình m.á.u chó:

【Cái quái gì đang xảy ra ? Bà thân tráo con cái ruột?!】

【Người ta cho ăn cho uống, mà bà ta quay ra tráo luôn con của người ta! Độc ác cũng vừa thôi chứ!】

【Nhưng mà… dù sau này phát hiện con hiện tại chỉ là con thân, chị đại này có tiền mà, chắc cũng sẽ đối xử tốt với cả hai đứa luôn chứ?】

【Không đâu! Một khi phát hiện bị tráo rồi, toàn bộ tài sản đều thuộc về đứa con ruột!】

【Lòng người thì lại không đáy, bọn độc ác đó chỉ muốn nuốt chọn tất cả thôi! Lũ chúng nó gì biết như nào là thỏa mãn chứ!】

Lúc này Cát Minh Châu bắt đầu khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem.

Cô ta túm lấy tay Cao Tiểu Bình, vừa lắc vừa gào:

“Mẹ ơi! Giờ phải sao đây? Bà ta phát hiện con không phải con ruột của bả rồi!”

“Con không muốn sống cuộc đời sau này sẽ khổ sở đâu!”

Cao Tiểu Bình thì lại vô cùng bình tĩnh, chẳng hề hoảng loạn:

“Cho dù Lãnh Nhiễm Nhiễm mới là con ruột thì sao chứ?”

“Chuyện đó không thay đổi sự thật là con nhỏ đó đã cho nổ tung ngôi trường này!”

“Cát Nhạn, nếu vẫn còn coi Minh Châu là con , thì sau này nó sẽ chăm sóc khi tuổi già, thay lo liệu gia sản…”

“Phì!”

Cát Nhạn chưa để bà ta hết câu đã nhổ thẳng một cái, giọng lạnh như băng:

“Đúng là đồ mặt dày!”

“Cô tráo con tôi rồi mà còn dám mơ tới tài sản nhà tôi à? Cô ra mà không thấy nhục à?!”

Cao Tiểu Bình vẫn giữ vẻ bình tĩnh:

“Hồi đó rõ ràng là muốn đổi mà.”

“Tôi á?!”

Cát Nhạn trừng lớn mắt, hoàn toàn không thể tin nổi, tay chỉ thẳng vào mũi mình.

Cao Tiểu Bình ung dung kể tiếp:

“Lúc đó chẳng phải chê con nhỏ hay khóc lóc, phiền phức hay sao?”

“Tôi khi đó tốt bụng mới đổi con mình cho , ai ngờ còn không biết ơn!”

Cát Nhạn giận đến mức thở gấp liên tục.

Livestream thì sôi sục, bình luận bay tới tấp:

【Hóa ra mấy bà mẹ đời trước chơi lớn luôn à?!】

【Cái bà già này đúng là vô liêm sỉ hết chỗ ! Bịa ra lý do điên khùng thế mà vẫn mở miệng ra ?!】

Hiệu trưởng nghe tới đó mà suýt phát điên, vỗ mạnh vào đùi, hét lên:

“Mấy người muốn cãi thì cút về nhà mà cãi!”

“Giờ tôi chỉ muốn biết, ai đã g.i.ế.c con trai tôi?!”

Cao Tiểu Bình giọng lạnh như d.a.o cứa:

“Tại hiện trường có cả dấu vân tay rồi, chứng cứ đã rành rành như , thì đương nhiên là Lãnh Nhiễm Nhiễm rồi!”

Hiệu trưởng quay sang phía cảnh sát:

“Vậy các còn chờ gì nữa mà vẫn chưa bắt người?!”

Lúc này tôi thực sự hoảng loạn rồi.

Kiếp trước tuy tôi không biết bà Cát Nhạn mới là mẹ ruột mình, tôi thừa biết bà ấy chưa bao giờ là người đáng tin cậy.

Tôi cũng chẳng rõ, những chuyện tôi nhờ bà ấy , bà ấy đã thực sự đến đâu rồi…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...