22
Về đến nhà,
Vẫn là bếp núc và sàn nhà bừa bộn như cũ.
Mẹ tôi đang mắng tôi:
“Con chết tiệt, mày chạy đâu cả buổi hả?
“Mày lớn thế rồi mà còn hoang như , bị người ta thấy thì sau này ai thèm cưới mày?”
Tôi :
“Mẹ, con đậu đại học rồi.”
Bà ta sững lại.
Sau đó là một cơn vui mừng đến phát điên:
“Có bằng đại học, chắc chắn sẽ có người trả sính lễ cao hơn!”
“Tôi không lấy chồng.”
Biểu cảm của bà ta lập tức cứng đờ trên mặt.
“Mày gì? Không lấy chồng? Mày là con mà không lấy chồng thì định hoang đến mức nào?!
“Tao với ba mày nuôi mày ăn học, không lấy chồng thì lấy gì trả lại cho tụi tao?!
“Hay là mày định đoạn tuyệt quan hệ với mẹ con tao?!”
Toàn là những lời quen thuộc.
Tôi không nhớ nổi, mình đã nghe những câu này bao nhiêu lần.
Nhưng giờ không còn quan trọng nữa.
Tôi với bà ta:
“Con sẽ đi học đại học.”
Giọng bà ta nghẹn lại.
“Đại học? Nghe nhẹ nhàng ghê ha. Trong nhà này đào đâu ra tiền cho mày học?!
“Học phí không cần đóng chắc? Tiền ăn không cần xài chắc?
“Mày từ bụng tao chui ra, mà còn vọng tưởng thi trường đại học gì? Tao với ba mày từ đầu đã không trông chờ gì vào mày cả!”
Bà ta càng càng kích .
Trước mặt đứa con là tôi, hoàn toàn không còn cái vẻ “cam chịu” như khi đối mặt với người ngoài.
Nhưng mà,
Trên đường về, tôi đã chuẩn bị hết rồi.
Tôi rút con dao găm ra, đâm mạnh vào mặt bàn.
Bà ta giật mình sợ hãi.
“Mày định gì?!”
“Tôi sẽ học đại học. Nếu mấy người không cho, thì cùng chết!”
Bà ta trắng bệch mặt, không nên lời.
Tôi với bà ta:
“Tôi đã xin vay tiền học rồi, không cần mấy người bỏ đồng nào. Nhưng nếu tôi xảy ra chuyện gì, tiền vay đó sẽ do mấy người trả.”
“Cái gì? Mày vay tiền rồi? Tiền đâu?!”
Tôi thở ra một hơi thật dài.
Tranh thủ trước khi ba tôi về đến nhà,
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất để chạy khỏi nơi đó.
Tôi sợ.
Tôi sợ ông ta quay về và dùng cách khác để trấn áp tôi.
Tôi đã sống lại một lần nữa,
Không thể để bất kỳ ai kéo tôi quay lại địa ngục đó.
23
Nhà trọ rẻ nhất thị trấn, một ngày mười lăm tệ.
Tôi dùng tiền từ khoản vay học phí,
Lén lút trốn ở đó,
Cho đến khi nhận giấy báo trúng tuyển đại học.
Thầy chủ nhiệm thở dài:
“Không ngờ đấy, Lưu Vi, em cũng có bản lĩnh đấy chứ.”
Tôi khẽ mỉm với thầy.
Trong lòng hiểu rất rõ.
Người thầy thực dụng này, thật ra đã sớm thấu mánh khóe của tôi.
Mặc dù ban đầu tôi đúng là mượn danh nghĩa Chử Lỗi để lừa thầy,
Nhưng thầy vẫn giúp tôi.
Kể cả chuyện sửa địa chỉ gửi giấy báo nhập học.
Tôi thành thật cúi đầu:
“Thầy ơi, cảm ơn thầy.”
Môi trường sống khi còn nhỏ,
Ai mà lựa chọn chứ?
Bạn bè trong lớp tổ chức tiệc chia tay.
Có người dừng việc học tại đây, có người tiếp tục bước tiếp.
Thật ra không nhất thiết phải đi,
Nhưng tôi vẫn đến.
Trong quán ăn, đã có không ít người đến từ sớm.
Ai cũng vẫn giữ dáng vẻ ngày nào.
Con thì để mái bằng dài thẳng.
Con trai thì cố kéo tóc dài hết mức có thể.
Phải thật,
Hôm nay Hùng Thiến ăn mặc rất đẹp.
Rõ ràng là đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Lúc tôi đến, ta đã ngồi cạnh Chử Lỗi từ trước,
Ngẩng cằm lên tôi.
“Lại đến trễ, không có tiền bắt xe à?”
“Ừ.”
Tôi gật đầu.
Có người tìm cách dịu không khí, tôi cũng chẳng buồn quan tâm, liền chọn một chỗ gần cửa mà ngồi.
Chử Lỗi tôi chằm chằm,
Không lời nào.
Cậu ta là người rất sĩ diện.
Tôi đã tỏ giữa bao nhiêu người rồi,
Còn gì đáng để cậu ta mở miệng nữa?
Bạn thấy sao?