Dù tôi dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn trâu, bên cạnh lại có một học bá ngầm kèm cặp, thành tích của tôi vẫn chỉ nhích lên từng chút một.
Cầm bài thi Toán 91 điểm, tôi buồn rầu chằm chằm.
Giữ phong độ này thì thi đại học vào trường top 2 chắc ổn, nếu muốn vượt lên ngưỡng trường top 1 thì còn xa lắm.
Diệp Tranh cắn cán bút, vỗ vai tôi an ủi:
“Từ từ rồi sẽ ổn thôi. Ít nhất lần này cậu tận 91 điểm, hơn tôi đúng… 80 điểm luôn đấy.”
Tôi quay đầu bài thi của cậu ta, tờ giấy xộc xệch với con số to tướng: 11 điểm.
Tôi đau đầu. Cái tên trẻ con này lại chơi trò cố giữ điểm thấp.
Cậu ta bảo phải ẩn mình chờ thời, thi đại học rồi mới “lộ tài một phát chấn thiên hạ”.
So với chúng tôi, Tống Chiêu Dương đúng là một phiên bản đối lập rõ rệt.
Ban đầu, cậu ta dùng tiền tài trợ để mua suất vào Nhất Trung.
Sau này bị Giang Tri Miểu từ chối với lý do “học kém”, cậu ta liền nỗ lực học hành chưa từng thấy, gần như muốn biến 24 giờ thành 48 giờ.
Lần này, Tống Chiêu Dương lọt top 100 toàn khối, coi như rút ngắn khoảng cách với top 10 nơi Giang Tri Miểu đang đứng.
Ai vào cũng phải thốt lên: “Đúng là sức mạnh của thật đáng sợ.”
Nhưng bản tính thì… chó vẫn hoàn chó.
Mới tiến bộ chút xíu, vừa nghe tôi và Giang Tri Miểu thân nhau, cậu ta lập tức nhảy ra sự.
Cậu ta giật phắt bài kiểm tra trên tay tôi, lớn giọng:
“Xì xì, mới 91 điểm à? Tô Miễu, với trí thông minh như cậu mà cũng cố dậy sớm học muộn, vất vả để gì? Sao không học theo cùng bàn mà ngủ cho khỏe?”
Xung quanh bật ầm ĩ.
Tôi chỉ nhếch môi nhạt:
“Lọt top 100 đã khiến cậu tự tin thế à? Nghe Giang Tri Miểu top 3 thì phải? Cậu còn xa lắm.”
Tống Chiêu Dương lập tức nổi khùng, chỉ tay vào tôi mắng:
“Con khốn xấu xí! Tôi biết ngay là linh tinh trước mặt Miểu Miểu nên ấy mới không thèm để ý đến tôi!”
“Đừng tưởng là con thì tôi không dám đánh !”
Hắn ta trước giờ vẫn vô học như , kiếp trước còn lấy tôi ra bao cát suốt ba năm.
Tôi thấy hắn ta giơ tay lên định , theo phản xạ giơ tay chắn trước mặt.
Nhưng vài giây trôi qua, đòn đánh vẫn chưa đến.
Là Diệp Tranh cậu ta đã đứng dậy, giữ c.h.ặ.t t.a.y Tống Chiêu Dương.
“Đánh cả con nữa hả Tống Chiêu Dương? Mặt mũi mày vứt đâu rồi?”
Tống Chiêu Dương gào lên:
“Cái gì?! Một thằng ăn gian như mày cũng dám lên mặt à? Cô ta cũng gọi là con sao? Ghê tởm như cóc ghẻ thì có!”
Câu đó… đúng là đ.â.m thẳng vào lòng tự trọng của tôi.
Trong mắt Tống Chiêu Dương, chỉ có con như Giang Tri Miểu mới đáng con .
Còn lại, đều là “khủng long”, “cóc ghẻ” chẳng đáng .
Diệp Tranh bỏ luôn vẻ lười biếng thường ngày, từng chữ rắn rỏi:
“Phân loại con người theo ngoại hình, cậu nghĩ cậu là ai? Trong mắt tôi, cậu chỉ là một kẻ thô tục và nông cạn.”
“Giang Tri Miểu chán ghét nhất là loại người như cậu. Trên đời này nếu đàn ông có tuyệt chủng, ấy cũng chẳng bao giờ để mắt đến cậu đâu!”
[ – .]
Trúng ngay tim đen.
Tống Chiêu Dương tức đến bật máu, vung nắm đ.ấ.m lao vào đánh.
Hai người lao vào nhau đánh nhau ngay tại lớp học.
Cả lớp hoảng hốt ngăn cản không , cuối cùng phải nhờ giáo viên tới tách họ ra.
Theo quy định, đánh nhau phải mời phụ huynh.
Phụ huynh Diệp Tranh thì không ai đến.
Nhưng mẹ Tống Chiêu Dương thì xuất hiện rất nhanh, thấy con trai bị bầm môi, bà lập tức cầu nhà trường đuổi học Diệp Tranh.
“Cô Trương, con tôi sao có thể chủ sự? Nhìn mặt nó xem! Rõ ràng là bị tên lưu manh này đánh!”
“Tôi còn nghe thằng bé này từng ăn gian thi cử đúng không? Loại học sinh hư hỏng như thế không thể để tiếp tục học ở Nhất Trung!”
Tôi liếc sang Tống Chiêu Dương từ ánh mắt hắn ta, tôi bỗng hiểu ra tất cả.
Hắn ta cố chọc tức Diệp Tranh để chuyện!
Hắn ta biết Diệp Tranh đã có án , nếu bị ghi thêm một lỗi nữa, chắc chắn sẽ bị đuổi học.
Tôi bước lên, chặn ngang lời mẹ hắn ta:
“Dì ơi, dì chắc chắn người chuyện trước là Diệp Tranh sao?”
“Cháu có mặt lúc đó. Là Tống Chiêu Dương định ra tay với cháu trước, cùng bàn của cháu thấy nên mới can ngăn.”
Tống Chiêu Dương hoảng, gào lên:
“Mẹ, Trương! Đừng tin con nhỏ Tô Miễu này! Nó hồi cấp hai là chuyên đi lăng nhăng!”
“Nó còn đang sớm với Diệp Tranh nữa kìa! Hai đứa nó cùng một giuộc!”
Hai chữ “ sớm” như b.o.m nổ trong lớp học.
Thầy mà nghe đến từ này thì radar bật lên ngay lập tức.
Cô Trương cũng không ngoại lệ, lập tức về phía tôi:
“Tô Miễu?”
Tôi bình thản gật đầu:
“Muốn cái gì thì cũng phải đưa ra bằng chứng. Cậu bảo tôi cấp hai lăng nhăng? Vậy đưa bằng chứng ra đi.”
“Còn việc tôi thân thiết với Diệp Tranh, chỉ là do cậu ấy đã kèm tôi học. Chúng tôi không có đương gì cả.”
Cô Trương nghe thì nét mặt dịu lại.
Dù gì, thành tích của tôi hai tháng qua cải thiện rõ rệt, ai cũng thấy.
Tống Chiêu Dương lại như nghe chuyện buồn nhất thiên hạ:
“Diệp Tranh mà dạy ai học hả?”
Hắn ta châm chọc:
“Tô Miễu, ơn dối cũng phải nghĩ kỹ đi! Diệp Tranh là người đứng cuối lớp! Cậu ta mà dạy người khác học thì tôi cũng thành thủ khoa đại học rồi!”
Tôi lặng lẽ Diệp Tranh, khẽ một câu xin lỗi.
Giây tiếp theo, trong ánh mắt ngạc nhiên của cậu ấy, tôi lấy ra một chiếc USB từ trong túi áo:
“Cô Trương, em cũng có việc muốn báo cáo với nhà trường.”
“Em muốn tố cáo Tống Chiêu Dương cố vu oan cho Diệp Tranh gian lận trong kỳ kiểm tra đầu năm.”
“Thực ra, Diệp Tranh không hề gian lận. Hôm đó, cả hai ngồi cùng phòng thi. Chính Tống Chiêu Dương đã lén nhét mảnh giấy vào túi đồng phục của cậu ấy.”
Bạn thấy sao?