Trọng Sinh Trở Lại [...] – Chương 4

Chương 4

Tôi sợ bị bỏ rơi trong ngày cưới nên mới định cùng Man Man đăng ký kết hôn trước, rồi ‘miễn cưỡng’ đến dự lễ cưới cưới với cho đẹp mặt đôi bên.

Bây giờ dám lên mặt như thế, thì sau này dù có quỳ xuống xin tôi, tôi cũng không cưới đâu!”

Tôi cạn lời há hốc miệng.

Quản lý và nhân viên cửa hàng thì mặt như vừa nuốt phải ruồi.

Thấy tôi im lặng, Ninh Thiên Lỗi tưởng tôi sợ, lại càng đắc ý:

“Tô Tình Tuyết, dù tôi mất trí nhớ tôi biết rõ tôi đến chết.

Cô không cưới ai khác đâu, nếu tôi cưới cũng chẳng sao.

Chỉ là vợ hợp pháp của tôi phải là Man Man, còn , tôi cho một buổi lễ cưới là rồi.

Man Man hiền lành, nên đối xử tốt với ấy.”

Lăng Man Man tôi đầy hằn học, giọng lại dịu dàng:

“Cô Tô, dù tôi là vợ của Thiên Lỗi, tôi cũng sẽ không cản ở bên ấy.

Nếu sau này có con, tôi cũng sẽ chăm sóc đứa trẻ như con ruột của mình.”

Tôi không nhịn nổi nữa, giơ tay tát cho Ninh Thiên Lỗi hai cái liên tiếp:

“Ninh Thiên Lỗi, lại mình xem có xứng không?

Anh là cái thá gì mà đòi hưởng phúc tề nhân? Anh tưởng vẫn đang sống trong thời nhà Thanh à?”

06

Ninh Thiên Lỗi bị tôi đánh đến choáng váng, ngây ra một lúc, chẳng kịp né tránh, rồi tức giận hét lên:

“Tô Tình Tuyết, dám đánh tôi?

Tôi đã cho cơ hội xuống thang, giờ không chịu, sau này sẽ không còn đâu!

Cô là đồ đã bị tôi chơi chán, xem thử có thằng đàn ông nào ngu đến mức nhặt loại ‘hàng secondhand’ như không!”

Nói xong, hắn quay sang Lăng Man Man đầy dịu dàng:

“Man Man, em yên tâm, trong lòng chỉ có mình em.

Chờ con chúng ta ra đời, sẽ cưới Tô Tình Tuyết lễ cưới để kết thúc cho có lệ thôi.”

Giọng điệu tự cho là si của hắn, kết hợp với bộ mặt như đầu heo ấy, khiến tôi không nhịn mà “ọe” một tiếng ngay tại chỗ.

Sắc mặt Ninh Thiên Lỗi lập tức thay đổi:

“Tô Tình Tuyết, …”

Tôi lại tát thêm một cái:

“Chỉ cần thấy mặt là tôi muốn nôn.”

Khuôn mặt Ninh Thiên Lỗi lúc trắng lúc xanh, nghiến răng nghiến lợi:

“Tô Tình Tuyết, tôi xem cao ngạo bao lâu nữa!

Tranh thủ lúc Man Man đang mang thai mà suy nghĩ lại đi!”

Tôi không thèm để tâm đến cơn điên của hắn, quay lưng bước đi không ngoảnh lại.

Sau đó, tôi tập trung toàn tâm chuẩn bị cho đám cưới, cũng không muốn bước ra ngoài để lại gặp phải những người khiến mình bực bội.

Có lẽ vì không cam lòng, Ninh Thiên Lỗi cũng tổ chức đám cưới với Lăng Man Man, mà ngày cưới lại trùng đúng với tôi.

Vào ngày cưới, Ninh Thiên Lỗi đứng ở cửa khách sạn vui vẻ chào đón khách mời, lại phát hiện số người đến chúc mừng ít đến thảm . Ngay cả những nhân vật lớn mà ta đích thân mời cũng chỉ cử người đến đưa tiền mừng.

Trợ lý sau khi đi dò hỏi về, rụt rè báo cáo:

“Thiếu gia, họ… đều đến dự đám cưới của Tô rồi ạ.”

Ninh Thiên Lỗi khẩy:

“Tô Tình Tuyết chẳng lẽ định tung cầu chọn chồng tại chỗ sao?”

Trợ lý cắn răng, như liều mạng ra sự thật:

“Cô Tô kết hôn với Dung Cảnh Hòa, tổng giám đốc Dung!”

07

Ninh Thiên Lỗi nổi trận lôi đình, túm chặt cổ áo trợ lý:

“Mày đang cái quái gì thế!

Tình Tuyết tao đến , sao có thể cưới Dung Cảnh Hòa !”

Trợ lý sắp khóc đến nơi, không biết nên gì thêm.

Trước đây ta từng khuyên Ninh Thiên Lỗi đừng giả mất trí nhớ, Ninh Thiên Lỗi vẫn tự tin nghĩ rằng mình đã hoàn toàn nắm chắc tôi.

Ba mẹ nhà họ Ninh vì tin con trai bị mất trí, lại thêm cái thai trong bụng Lăng Man Man, nên cuối cùng cũng mặc kệ chuyện vô lý của ta.

Chân Ninh Thiên Lỗi mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất, miệng lẩm bẩm:

“Không thể nào…

Tình Tuyết đáng lẽ phải lấy mình, chúng tôi còn có hai đứa con giỏi giang, cùng nhau đi hết cuộc đời cơ mà…”

Trợ lý nhẹ nhàng khuyên nhủ:

“Thiếu gia, Tô đã kết hôn rồi. Hôn lễ của với Lăng cũng sắp bắt đầu.

Anh nên đứng dậy, chỉnh lại tinh thần, còn rất nhiều khách đang đợi .”

Ninh Thiên Lỗi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đẩy trợ lý ra rồi lảo đảo lao ra cửa.

Vừa đến cửa, thì Lăng Man Man chạy vội đến, chặn ta lại.

Cô ta ôm chặt lấy eo , vừa khóc vừa cầu xin:

“Thiên Lỗi, hôm nay là ngày cưới của chúng ta, xin đừng đi…

Chờ cưới xong, em nhất định không cản đi tìm Tình Tuyết, không?”

Ninh Thiên Lỗi mắt đỏ ngầu, giận dữ hất mạnh ta ra:

“Tránh ra! Đừng cản đường tôi!”

Bụng Lăng Man Man đau nhói, ôm bụng gào lên trong tuyệt vọng:

“Thiên Lỗi, xin , đừng đi!

Anh nghĩ tới con của chúng ta đi!”

Ninh Thiên Lỗi không ngoảnh lại, chỉ lạnh lùng buông một câu:

“Điều khiến tôi hối hận nhất… là đã giữ lại và đứa con đó!”

Lăng Man Man theo bóng lưng dứt khoát của ta mà òa khóc như sắp ngất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...