Ta đề nghị:
“Nếu huynh không muốn thành thân, Thẩm gia cũng không ép buộc. Có điều, Thẩm gia có thể mướn huynh việc.”
Quý Ninh Sinh bật , lộ ra hàm răng trắng đều:
“Thẩm tiểu thư không cần thương ta.”
Đúng là loại người cứng cỏi.
Ta lại :
“Không cần người thương , thế thân nhân của huynh thì sao? Họ không cần ngân tiền ư?”
Quý Ninh Sinh rốt cuộc cũng có chút d.a.o , vẫn không đáp ứng ngay, chỉ :
“Đa tạ Thẩm tiểu thư, nếu cần, ta sẽ tới cửa xin việc.”
Ta mỉm :
“Được, ta chờ huynh.”
Quý Ninh Sinh ngẩn ra, hơi quay mặt đi, như không dám thẳng ta.
Nam tử cao lớn ấy thoáng hiện chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, khẽ đáp:
“Ừm.”
Quý Ninh Sinh rời đi.
Ta vốn tưởng chuyện ném tú cầu coi như kết thúc rồi.
Nào ngờ chưa tới hai ngày, bên ngoài đã xôn xao đồn đãi, Thẩm gia bội tín, phủ nhận hôn sự, khinh thường kẻ thô lỗ…
Mỗi lần ra ngoài, ta đều bị chỉ trỏ bàn tán.
“Nữ nhi nhà họ Thẩm mơ mộng cao xa, sao vừa mắt một kẻ quê mùa?”
“Kẻ nhận tú cầu kia hẳn là bị Thẩm gia đuổi khéo. Chứ sao hắn lại không cần mối hôn sự này? Nhất định là bị ép mới rời đi.”
Rốt cuộc, ta bị gán cho cái danh “tham sang phụ khó”.
Ngay cả việc ăn của Thẩm gia cũng bị ảnh hưởng.
Suy đi nghĩ lại, ta vẫn quyết định đến thăm nhà Quý Ninh Sinh một chuyến.
Hỏi han một hồi, xe ngựa mới dừng lại trước một tiểu viện nhà nông.
Ba gian nhà tranh đơn sơ mộc mạc, viện bên trong sắp xếp gọn gàng, không hề nhếch nhác.
Tường đất trồng một vòng bạc hà xanh um, gió thoảng qua liền đưa tới mùi hương mát lạnh, khiến lòng người thư thái.
Trong sân, hai hài tử chừng sáu, bảy tuổi đang viết chữ.
Vừa thấy ta, hai đứa bé liền chớp đôi mắt đen lay láy, ánh mắt tò mò sang.
“Ta đến tìm ca ca của các ngươi.”
Sau khi rõ mục đích, ta liếc thấy mấy dòng chữ viết bằng than trên tường – nét bút cứng cáp, khí lực liên miên, đường nét sạch sẽ dứt khoát.
Hai đứa nhỏ đang đối chiếu chữ ấy mà tập viết trên đất.
Ta hỏi:
“Chữ trên tường là ai viết ?”
Tiểu đệ nhà họ Quý hớn hở đáp:
“Là chữ của A huynh đó. A huynh học rất giỏi. Nếu không vì nuôi đệ và muội muội, A huynh sớm đã đi thi rồi.”
Ta không khỏi cảm khái, lại có thêm cái mới về vị đại tướng quân tương lai này.
Ta bảo nhũ mẫu dâng điểm tâm đã chuẩn bị sẵn lên.
Hai huynh muội nhà họ Quý bánh liền chảy nước miếng, vẫn lắc đầu:
“A huynh , không có công thì không hưởng, bọn đệ không thể ăn.”
Chẳng trách Quý Ninh Sinh không chịu cưới ta, quả nhiên phẩm hạnh cao khiết, đến cả đệ muội hắn cũng thế.
Ta càng thêm quyết tâm, liền :
“Ta là tiểu thư Thẩm gia ở kinh thành, ca ca các ngươi nhận tú cầu của ta, theo lẽ thường thì ta chính là tẩu tẩu của các ngươi. Tẩu tẩu chẳng phải người ngoài, nên mấy món điểm tâm này, các ngươi có thể ăn.”
Hai đứa bé chớp mắt bánh, rồi lại ta, đúng lúc có một bóng người phủ xuống sau lưng ta.
Tiểu đệ họ Quý reo lên:
“A huynh, huynh cưới tẩu tẩu khi nào ?”
Ta quay đầu lại, liền chạm mặt Quý Ninh Sinh.
Làn da ngăm ngăm vì phơi nắng của hắn lập tức đỏ bừng, lan tận cổ, đến cả vành tai cũng không thoát.
Điều khiến ta kinh ngạc nhất, là hắn lúc này đang để trần nửa thân trên, tấm lưng rắn rỏi, lồng n.g.ự.c vạm vỡ hiển lộ không sót.
Có lẽ do ánh mặt trời hơi gắt, khiến ta hoa mắt, nên… dường như ta thấy cơ bắp nơi n.g.ự.c hắn khẽ đậy.
Ta sững người tại chỗ.
Lần gần nhất ta thấy thân thể nam nhân, cũng đã là chuyện mấy chục năm về trước.
Sau khi sinh hạ một trai một cho Trần Cảnh, chúng ta rất ít khi thân mật.
Hắn viện cớ công vụ bận rộn, còn ta thì lo quản lý việc trong phủ, nuôi dạy con cái.
Trần Cảnh xưa nay không nạp thiếp, cũng không ưa nữ nhân gần gũi, nên ta chưa từng hoài nghi.
Nhưng mà…
Thân thể trai trẻ trước mắt quả thật khiến người khó lòng kháng cự.
Quý Ninh Sinh hẳn là thường ngày quen việc nặng, toàn thân đầy cơ bắp rắn chắc. Tay hắn xách theo một con cá lớn.
Tỷ lệ vóc người hắn cũng cực kỳ cân đối.
Thắt lưng mạnh mẽ bên dưới là đôi chân dài rắn rỏi.
Quần dài vén đến đầu gối, bắp chân lộ ra, rắn chắc mà dẻo dai.
Ánh mắt ta trượt dần xuống dưới, dừng lại nơi đôi chân trần của hắn.
Hắn cũng nhận ra điều ấy, vô thức rụt rụt mấy đầu ngón chân lại.
Quý Ninh Sinh khẽ hắng giọng:
“Thẩm… Thẩm tiểu thư, người tìm ta có chuyện gì?”
Ta ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau, gương mặt thanh tú sạch sẽ của hắn ửng lên một màu đỏ lặng lẽ.
Kiếp trước ta từng thê tử người ta, dĩ nhiên không phải nương non nớt, chỉ liếc một cái đã nhận ra nam tử kia đang e thẹn.
Trước kia, Trần Cảnh cũng từng biết thẹn.
Nhưng chẳng rõ từ lúc nào, hắn bắt đầu đứng trước ta, mặt không đổi sắc dù trời có sập.
Ta thẳng:
“Quý đại ca, ta tới là để bàn chuyện hôn sự với huynh.”
Hắn ngẩn ra.
Ta không để hắn có cơ hội phản bác — phu quân tốt thế này, ta nhất định phải giành lấy:
“Huynh không nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ cho đệ muội. Nếu huynh chịu thành hôn với ta, ta sẽ đưa họ đi học tư thục tốt nhất trong kinh.”
Bạn thấy sao?