Nếu bảo ta không buồn, đó chắc chắn là dối.
Nhưng ta không phải hạng nữ tử đa sầu đa cảm.
Chuyện đã rồi, oán than khóc lóc cũng vô ích.
Cả nhà chìm trong u ám, bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp, khàn khàn như đã lâu chưa mở miệng, nghe lại cũng rất êm tai:
“Ta… không phải ăn mày. Nhà ta ở thành Đông, họ Quý, tên Ninh Sinh. Mấy ngày nay trong kinh, chưa thể về nhà thay y phục, mới ra nông nỗi như .”
“Xin tiểu thư yên tâm, ta tuyệt không có ý dây dưa. Chờ bên ngoài giải tán, ta sẽ tự mình rời đi. Mối hôn sự này có thể xem như chưa từng tồn tại.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc ấy, tim ta bất giác khựng lại một nhịp.
Quý Ninh Sinh…
Chính là vị tướng quân oai hùng chinh chiến ngoài thảo nguyên hoang dã ở kiếp trước, sớm mất người thân, một mình nuôi dưỡng đệ muội. Năm hai mươi tuổi bị bắt đi lính, buộc phải lên chiến trường.
Về sau dựa vào đôi tay mà lập công lớn, đến ba mươi tuổi thì tử trận nơi sa trường.
Ta từng tiếc thương, rằng hắn c.h.ế.t trẻ quá.
Lúc này, nam nhân thân hình cao lớn đứng thẳng tắp, hoàn toàn không có chút rụt rè vì gia cảnh nghèo nàn.
Quý Ninh Sinh có đôi mắt đào hoa rất đẹp, ta từng thấy hắn cưỡi ngựa chiến khải hoàn hồi kinh, phong thái khi ấy hoàn toàn khác biệt với nam nhân mặt mày lấm lem trước mắt.
Phụ thân thấy hắn không mưu cầu phú quý, trong lòng rất mừng, :
“Thế thì tốt quá! Nếu ngươi sẵn lòng từ hôn, Thẩm gia ta tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi. Người đâu! Đem bạc tới đây!”
Quý Ninh Sinh giơ tay ngăn lại:
“Lão gia, không cần như . Tú cầu của tiểu thư vốn không phải ném về phía ta, ta cũng không phải cố ý giành lấy. Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Ta không thể nhận bạc.”
Phụ thân và mẫu thân đưa mắt nhau.
“Nhưng… nếu để người ngoài biết Thẩm gia ta lời rồi lại nuốt, phủ nhận hôn sự, tất sẽ bị thiên hạ chê .”
Thẩm gia ăn lớn, những năm qua kết thù không ít.
Thương nhân coi trọng lợi ích, chữ tín chữ nghĩa mới là căn bản.
Mất đi chữ tín, cũng là mất đi lòng người.
Huống chi, chuyện ném tú cầu, nay đã lan truyền khắp thành.
Quý Ninh Sinh nhíu mày, có vẻ không phải kẻ thô kệch ngu dốt, rất nhanh đã hiểu rõ nguyên do, bèn đề nghị:
“Không bằng, để ta ra mặt giải thích, là ta chủ từ hôn, là ta khước từ mối hôn sự này. Như thế, có thể giữ danh dự cho Thẩm gia cùng tiểu thư.”
Lời của Quý Ninh Sinh đã đến mức ấy, ta không khỏi sinh lòng kính trọng.
Phụ thân và mẫu thân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Phụ thân vẫn nhất quyết muốn đưa bạc.
Nhưng ta đã đưa ra một quyết định:
“Mối hôn sự này, con nhận. Không huỷ bỏ đâu.”
“Quý Ninh Sinh… ta chỉ hỏi chàng một câu, chàng có nguyện ý thành hôn hay không?”
Trần Cảnh muốn đổi thê tử, ta cũng không thể cứ mãi đeo bám không buông.
Người sống trên đời, phải biết về phía trước.
Quý Ninh Sinh thân hình rắn rỏi, cao hơn ta hẳn một cái đầu.
Hắn có đôi mắt phượng rất đẹp, đồng tử đen láy, sáng rõ.
Chỉ tiếc, gương mặt hắn quá dơ bẩn, chẳng ra diện mạo thật sự.
Bị ta chằm chằm, ánh mắt hắn thoáng hiện chút hoảng loạn, do dự chốc lát, rồi nghiêm nghị :
“Ta… không xứng với tiểu thư.”
Xem như đã từ chối.
Nói rồi, Quý Ninh Sinh chắp tay hành lễ, quay người bỏ đi.
Trong lúc ngắm hắn, ta liếc thấy đôi giày dưới chân.
Đôi giày ấy đã rách, ngón cái lộ cả ra ngoài.
Nghĩ tới việc Quý Ninh Sinh sẽ c.h.ế.t vào năm ba mươi tuổi, lòng ta không khỏi chua xót.
Trận chiến năm đó, hắn liều c.h.ế.t trấn thủ thành trì, trong cảnh thiếu thốn lương thảo, vẫn cố cầm cự suốt một tháng.
Chính nhờ sự kiên cường của hắn, viện binh mới kịp đến, bảo toàn biên cương.
Khi ấy, ta đang ở Lâm Thành.
Một luồng cảm lạ lùng dâng lên trong tim.
Ta không biết vì cớ gì mình trọng sinh, nhất định không phải để cưới Trần Cảnh thêm một lần nữa.
Nếu Trần Cảnh đã muốn đổi thê tử, thì ta cũng phải bắt đầu lại.
Ta gọi với theo:
“Chờ đã!”
Quý Ninh Sinh dừng bước, nghiêng mặt ta.
Ta hỏi:
“Quý đại ca, huynh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Hắn cụp mắt, vẫn giữ vẻ lễ độ ôn hòa:
“Tháng sau tròn mười chín.”
Nói cách khác, chỉ còn một năm nữa, hắn sẽ bị bắt đi lính.
Kiếp trước, hắn trụ mười năm, lại mất đi một cánh tay, cuối cùng mới thành đại tướng quân, người đời gọi là “Độc Tý tướng quân”.
Cớ sao ta lại cảm thấy, một người như hắn, không nên có kết cục như thế?
Bên ngoài chẳng rõ từ khi nào đã đổi trời, nay mưa lớn trút xuống, ta nhân cơ hội giữ hắn lại:
“Bên ngoài mưa to, huynh nhất thời cũng chẳng về , không bằng tối nay cứ ở lại.”
Quý Ninh Sinh cau mày, có vẻ do dự.
Ta lại không cho hắn cơ hội từ chối, liền :
“Người đâu! Dẫn Quý đại ca đến viện bên, rồi đưa cơm nước đến. Phải rồi, chuẩn bị thêm một bộ y phục cùng giày tất cho vừa vặn.”
Trời mưa lớn thế này, chẳng mấy chốc nữa là trời tối hẳn, hắn còn có thể đi đâu nữa?
Gia nhân lĩnh mệnh, liền mời Quý Ninh Sinh đến viện bên.
Quý Ninh Sinh ngoảnh đầu ra cửa, quan sát mưa gió bên ngoài, rồi mới chắp tay :
“Đa tạ. Vậy tối nay xin quấy rầy quý phủ.”
Bạn thấy sao?