Trọng Sinh Trở Lại, [...] – Chương 440

Mà Cố Viêm Lâm cũng đi theo nhân viên trông coi ngục giam, tính toán trở về phòng mình.

Bỗng nhiên, ngoài phòng tiếng sấm cuồn cuộn, ầm vang một tiếng! Bổ thẳng vào nóc nhà!

Cả người Cố Viêm Lâm run lên!

Lúc tất cả mọi người còn chưa phản ứng kịp, một tia chớp trực tiếp xuyên qua nóc nhà, bổ lên đầu Cố Viêm Lâm!

Rắc!!!

Bên ngoài toàn bộ không trung đều là màu đỏ tím khác thường!

Cố Viêm Lâm chịu cơn đau đớn mà kiếp trước kiếp này đều chưa từng có, khắp người đều đau, đau đến mức vĩnh viễn không thể quên !

Anh ta ngã thẳng xuống...

Trước khi mất đi ý thức còn đang run rẩy, miệng sùi bọt mép, miệng lẩm bẩm : "Mệnh, mệnh..."

Chẳng lẽ thứ không thuộc về mình thật sự không nên cưỡng cầu?!

Cố Viêm Lâm ngất đi, chờ sau khi đưa đến bệnh viện thì đã trở thành người thực vật!

Mộ Giang tự mình kiểm tra cho ta, chỉ kinh ngạc : "Sao vết thương trên người bệnh nhân giống như bị tai nạn xe cộ! Không giống như bị sét đánh!"

Cố Dục Hàn vừa cũng phát hiện, vết thương của cả giống với vết thương để lại sau khi vừa xảy ra tai nạn xe cộ năm ấy chứ không phải sét đánh!

Anh lập tức hiểu ra, hẳn là cả đã trở về trạng thái vốn có. Hồn phách không biết tới từ nơi nào kia đã rời đi rồi!

Không ai ý, dưới cơn mưa to rào rào, chỗ phía Tây Nam có một cái bóng đen bị sấm chớp bổ vào hết lần này tới lần khác, hành hạ đến chết, trong chốc lát lại dần hiện ra màu đỏ sậm...

Đại sư Thương Tế đứng ở cửa sổ trong ký túc xá Kinh Đại ra bên ngoài, ông ấy lắc đầu thở dài: "Thiện ác có báo, không phải không báo, chỉ là chưa tới lúc thôu!"

Luân hồi trên thế gian này đều có dấu vết để lại.

Người đại gian đại ác cuối cùng sẽ phải chịu trừng .

Mà người như Hà Loan Loan không sợ khốn khổ, trước sau giữ vững trái tim lương thiện cũng sẽ sống cuộc sống hạnh phúc thuộc về .

Nghĩ đến đứa học trò ngoan của mình, đại sư Thương Tế vui vẻ, nhấc bút lên lại bắt đầu viết phương thuốc.

Hiện tại ông đã nhắm trúng con út của Loan Loan, tương lai cũng phải bồi dưỡng Kiều Kiều thành bậc thầy đông y nổi tiếng!

Cố Viêm Lâm thành người thực vật, thi thoảng sẽ mở mắt ra không thể chuyện.

Cố Dục Hàn kể huống của ấy cho Hạ Quân và Đàm Ngọc Xu đúng như sự thật.

Lúc Hạ Quân ôm Cố Viêm Lâm khóc, Cố Viêm Lâm cũng sẽ rơi lệ.

Còn Đàm Ngọc Xu thì khóc rống lên : "Viêm Lâm, em biết ngay mà, khi đó không phải , sao lại đối xử với em như ? Em biết, em, em cũng vĩnh viễn ! Em sẽ luôn chờ , luôn chờ ..."

Trên giường, đôi mắt Cố Viêm Lâm đỏ lên, nước mắt rơi xuống lã chã!

Anh ấy, cũng sẽ nỗ lực tỉnh lại!

*

10 năm sau.

Trung Quốc trở thành cường quốc hàng đầu thế giới với tốc độ không thể tin nổi!

nhiều vũ khí tiên tiến nhất trên thế giới, tàu vũ trụ phát hiện mặt trăng, sao hoả, sao thuỷ và vài tinh cầu khác.

Bất luận là nông nghiệp, công nghiệp, ngành sản xuất khoa học kỹ thuật điện tử vân vân, đều cầm cờ đi trước thế giới, kinh tế phát triển, dân chúng an cư lạc nghiệp.

Còn nhà họ Cố và nhà họ Lý lại ầm thầm ẩn cư tới mức không còn ai hay biết.

Xí nghiệp mà Hà Loan Loan một tay sáng lập đã trở thành người giàu có số một thế giới lại hết sức khiêm tốn.

Đông y phát triển đến mức mở phòng khám đông y khắp toàn cầu, sản phẩm của xưởng thực phẩm đã bao trùm khắp các siêu thị trên toàn thế giới, càng miễn bàn đến ngành bất sản, không chỉ có tự mình kiếm tiền, cũng khiến dân chúng nhận lợi ích, phàm là người cẩn thận nghiên cứu sâu về Hà Loan Loan thì đều không dám gọi là thương nhân, mà là nhà từ thiện thật sự!

Tuy rằng đứa con cả Cố Trí Viễn mới mười tuổi đã là thiên tài kinh doanh, còn thông minh hơn người hơn hai mươi tuổi bình thường, trời sinh là máy kiếm tiền, hằng ngày thích : "Mẹ, tiền con kiếm đấy, mẹ cầm đi tiêu đi."

Đứa con thứ Lý Đốc Hành là thiên tài máy tính siêu cấp, hacker đẳng cấp, có thể là trên thế giới này không có bí mật mà cậu không biết.

Còn về đứa thứ ba Hà Kiều, cha mẹ chỉ cầu bé vui vẻ là , khỏe mạnh là , là nga nhà mà, thiên tài hội hoạ, ca sĩ nhí, năm tám tuổi bài “Mẹ tới rồi” mà bé thuận miệng hát đã trở thành ca khúc nổi tiếng mà nhà nhà đều biết.

Mỗi lần nhắc tới ba đứa con, Hà Loan Loan đều vô cùng tự hào!

Tiếc nuối duy nhất của chính là mình chưa từng gặp mẹ mình Hà Tú Uyển.

Buổi tối, hai vợ chồng đã tới cái tuổi 30, đã thành thói quen, đại chiến ba hiệp.

Xong việc, Hà Loan Loan dựa vào trong ngực Cố Dục Hàn, có chút mỏi mệt lại rất tận hứng: "Sao càng nhiều tuổi càng lợi ? Ôi, cơ bụng này sờ càng thích hơn."

Cố Dục Hàn xoay người lại đè ở dưới người: "Còn ? Vợ ơi, em càng cho mê muội hơn trước kia nữa."

Anh muốn cả đời cùng sống chết ở trên giường.

Hai người rồi lại hôn nhau.

Đời này hạnh phúc như thật là tốt đẹp.

****

[Phiên ngoại]

 

Lý Quốc Chấn bầu với con ba mươi năm, năm Hà Loan Loan 50 tuổi, ông ấy đã 70 tuổi rồi.

Đời này, ông ấy đã cống hiến rất nhiều cho tổ quốc, thật ra chỉ hai việc cho con và vợ.

Ông ấy hao phí tâm huyết suốt đời, hai cái máy quay ngược thời gian.

Một cái đưa cho con , nếu như khi nào con gặp phải kiếp nạn sinh tử, chiếc máy quay ngược này sẽ giúp sống lại.

Mà một cái khác, vào năm 70 tuổi, ông ấy lựa chọn tự mình dùng.

Ông ấy về lại ngày năm lần đầu tiên gặp Tú Uyển năm mười tám tuổi.

Nơi này, có lẽ cũng coi như là một thế giới song song.

Ông trẻ lại quá nhiều, đẩy xe đạp, mặc chiếc áo sơ mi đã bị giặt đến bạc màu, ngước mắt liền trông thấy trẻ mặc chiếc váy liền màu vàng nhạt trước mắt.

Chỉ thấy bóng dáng thôi đã ông ấy rưng rưng nước mắt.

"Tú Uyển!"

phía trước quay đầu lại, thanh lệ thoát tục, dịu dàng đáng , giọng ấy ngọt ngào êm tai: "Chào , xin hỏi là?"

Lý Quốc Chấn nén cơn đau và nỗi khổ sở trong lòng, đi lên chìa tay ra: "Chào em, là Lý Quốc Chấn, rất vui khi quen em."

Anh là chồng của em trong tương lai.

Chúng ta sẽ đương, kết hôn, sinh con .

Con tên Hà Loan Loan.

Cả đời này, tuyệt đối sẽ không rời bỏ em nữa!!

 

LỜI CẢM ƠN: 

Cảm ơn mọi người đã đọc và theo dõi bộ truyện, theo dõi mình để đọc nhiều truyện hay hơn nhé. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...