Ban đầu Cố Viêm Lâm tưởng Cố Dục Hàn đang hù dọa mình, chờ khi ta tận mắt thấy Cố Dục Hàn tìm ra kíp nổ, còn có mấy sợi dây điện, màu đỏ màu xanh lục...
Cuối cùng ta sợ tới mức đổ đầy mồ hôi lạnh!
Lão già chết tiệt Triệu Tiến này!
Căn bản chính là đang lợi dụng ta, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc để ta sống!
Hay lắm, nếu nhiệm vụ của ta thành công thì nhà họ Cố và ta đều sẽ chết!
Nhưng nếu ta thất bại, thuốc nổ trên người ta cũng sẽ nổ, đến lúc đó nếu như người nhà họ Cố không phát hiện ra thuốc nổ, cũng sẽ cùng chết theo ta!
Cố Viêm Lâm cầu xin bằng giọng run rẩy: "Dục Hàn, là cả của em, thật sự là cả của em! Em cứu với! Cứu với cứu với!"
Cố Dục Hàn phán đoán dựa theo kinh nghiệm: "Thuốc nổ này nhất định sẽ nổ trong vòng nửa giờ, một khi nổ, trong phạm vi 500 mét xung quanh đều sẽ bị ảnh hưởng, cần phải lập tức gỡ bom! Nhưng người thiết kế thuốc nổ không nghĩ tới việc gỡ bỏ, bất luận hủy bằng cách nào đều có thể sẽ kích nổ nó."
Cố Viêm Lâm tuyệt vọng thở dốc: "Không, không thể nào! Anh còn chưa sống đủ!"
Hạ Quân há miệng thở dốc, hoàn toàn không biết nên lựa chọn như thế nào!
Bà ấy muốn bảo Dục Hàn từ bỏ, Cố Viêm Lâm trước mắt quả thật là do bà ấy một tay nuôi lớn mà!
Chọn như thế nào cũng đều là sai!
Còn Cố Dục Hàn thì đột nhiên bóp cổ Cố Viêm Lâm: "Tôi có thể cứu , có năm mươi phần trăm là tôi sẽ mất mạng, tôi muốn cho tôi biết, rốt cuộc chuyện của cả tôi là như thế nào?!"
Nhưng lúc này Cố Viêm Lâm lại không sợ nữa.
"Tôi sẽ không , hoặc là các người cứ tận mắt thấy thân thể của cả cậu bị nổ thành từng mảnh nhỏ, hoặc là cậu hãy cứu tôi rồi tôi sẽ suy xét xem có nên cho cậu biết hay không!"
Cố Dục Hàn cũng biết tại sao Cố Viêm Lâm lại ngông cuồng như .
Bởi vì thật sự sẽ không trơ mắt thấy cả của mình chết.
Nhưng càng không thể để linh hồn ác độc không biết từ đâu tới này chiếm lấy thân thể của cả!
Cố Dục Hàn trực tiếp tóm Cố Viêm Lâm lên rồi sau đó về phía cha mẹ và Hà Loan Loan.
"Cha mẹ, hai người hãy chăm sóc thật tốt cho Loan Loan giúp con, con mang ta đi ra ngoài một chuyến."
Trong lòng Hà Loan Loan run lên: "Dục Hàn..."
Cô biết, Cố Dục Hàn không phải thần, sẽ không thể nắm chắc thành công trăm phần trăm.
Nhưng và đứa bé trong bụng sao có thể mất đi Cố Dục Hàn chứ?
Cố Dục Hàn với , tuấn trước sau như một: "Yên tâm, nhất định sẽ trở về. Em với bọn nhỏ ngoan ngoãn chờ ."
Hôm nay phải tính hết món nợ này!
Nước mắt Hạ Quân trào ra!
Cố Trường Nghiệp hít sâu một hơi: "Dục Hàn, con yên tâm đi, cha tin tưởng con!!"
Cố Dục Hàn đã sớm là trụ cột của cả nhà họ Cố rồi!
Hà Loan Loan tóm chặt lấy chiếc ghế dựa bên cạnh, mãi đến khi tiếng ô tô vang lên, Cố Dục Hàn lái xe dẫn Cố Viêm Lâm không biết đi nơi nào.
Cô muốn khắc chế, thật sự rất khó.
Bụng vẫn nhâm nhẩm đau.
Ban đầu Hà Loan Loan dự tính có lẽ còn phải mất một tuần nữa mới có thể sinh con.
Bởi mới yên tâm tham dự vào kế hoạch này.
Nhưng có lẽ là vẫn đánh giá cao cảm dao của mình, những việc này vẫn kích thích không nhỏ tới cảm .
"Mẹ, con thấy không thoải mái..."
Hạ Quân nghe lời này không rảnh khóc lóc nữa, nhanh chóng tới đỡ ấy: "Mẹ mẹ mẹ, Trường Nghiệp! Mau, ông biết lái xe, chúng ta cùng nhau đưa Loan Loan đi bệnh viện!"
Nơi này cách bệnh viện không tính là xa, chờ lúc Hà Loan Loan đến bệnh viện đã cảm giác đau đến mức không nhịn , sắc mặt đã trắng bệch.
Cô nhanh chóng dùng cao dán huyệt vị giảm đau của mình, sau khi dùng, cảm giác đau đã giảm bớt không ít.
Hạ Quân ở bên cạnh run sợ trong lòng.
Còn Mộ Giang nhận tin, đã sớm chuẩn bị cáng, bảo chủ nhiệm khoa phụ sản chờ.
Hà Loan Loan vừa xuống xe, người đã đưa lên trên cáng.
Nhưng sắc mặt của , chủ nhiệm Hồ với vẻ yên tâm: "Chắc là cách lúc sinh thật còn sớm đấy, hiện tại trông ấy không hề quá đau đớn."
Hà Loan Loan lại : "Bác sĩ, có lẽ tôi sắp sinh rồi, tôi đã dùng cao dán huyệt vị để giảm đau cho nên không còn quá đau."
Chủ nhiệm Hồ bán tín bán nghi.
Mấy ngàn năm qua, chưa từng nghe ai sinh con mà không đau!
99% thai phụ đều sẽ đau đến mức chết đi sống lại, quỷ khóc sói gào, 1% còn lại là đau đến ngất đi.
Lúc sinh con thì có là người xinh đẹp đến đâu đi chăng nữa, cũng đều sẽ mất hết thể diện, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cơn đau đớn đòi mạng này!
chủ nhiệm Hồ trong lòng phun tào hạ, đây là em của Mộ Giang, tất nhiên vẫn rất khách sáo.
Cho nên sau khi tới phòng bệnh trên tầng, chủ nhiệm Hồ kiểm tra cho Hà Loan Loan.
Rồi sau đó ấy sửng sốt: "Cô, đã mở bằng năm ngón tay rồi! Cô không đau ư?"
Hiện tại Hà Loan Loan vẫn có thể cảm nhận cơn đau, giọng hữu khí vô lực: "Có thể cảm nhận cơn đau, bởi vì cao dán huyệt vị giảm đau cho nên tôi không quá đau, tôi có thể cảm nhận chắc là cách lúc sinh không còn xa nữa."
Chủ nhiệm Hồ vô cùng kinh ngạc: "Cao dán giảm đau? Thật sự có thứ này sao?"
Đúng lúc này, có một thai phụ đưa vào bên cạnh, thai phụ kia đau đến mức mặt mày vặn vẹo: "Mẹ!! Mẹ ơi!!! Đau quá!! Mẹ ơi, cứu con với!! Đau chết mất!!"
Tiếng khóc thảm thiết, doạ cho người ta da đầu tê dại.
Tính thai phụ này rất nóng nảy: "Không có cách nào sao? Bác sĩ, cứu tôi với! Bằng không tôi sẽ chết mất!! Thật sự rất đau!!"
Cô ấy xong liền muốn nhảy lầu, trong phòng bệnh lập tức ầm ĩ cả lên!
Bạn thấy sao?