Bữa tiệc tiến hành đến phút cuối thoảng mùi vị chém .
Triệu Tiến nổi tiếng ngàn chén không say, lần này ông ta lại phát hiện, Cố Dục Hàn càng có năng lực hơn ông ta.
Rót hết chén này đến chén khác trên mặt không hề có một chút men say nào.
Thậm chí ông ta còn hoài nghi Cố Dục Hàn đã dùng thủ đoạn gì đó!
Nhưng ngó trái ngó phải cũng không ra cái gì.
Cố Dục Hàn âm thầm cảm thấy may mắn, may mà vợ suy nghĩ chu đáo.
Trước khi tới, Hà Loan Loan đã đoán trước chắc chắn nhà họ Triệu sẽ không ăn một bữa cơm bình thường.
Bởi , Hà Loan Loan đã cho dùng một loại thuốc đặc biệt, có thể điều tiết máu trong cơ thể, uống rượu mà không say, càng không thân.
Loại thuốc cần nguyên liệu rất quý, cũng không thể bán rộng rãi ra ngoài, tự mình dùng thì cũng không tệ.
Đây là lần đầu tiên Cố Dục Hàn sử dụng, vốn dĩ tửu lượng của đã không tồi, hiện tại càng tới mức trâu bò người ta cực kỳ hâm mộ!
Người trên bàn đều không uống lại hai người Cố Dục Hàn và Hạ Kính Đình!
Sau đó, Hạ Kính Đình vỗ vai Cố Dục Hàn còn hết lời khen: "Giỏi lắm nhóc!"
Triệu Giai Thành đã sớm uống đến mức ghé vào thùng rác để nôn rồi.
Triệu Tiến chân nam đá chân chiêu, người khác đều thấy bóng chồng.
Mà Triệu Giai Thành còn cậy mạnh : "Tôi không say, tôi thật sự không say!"
Cố Dục Hàn ông ta rồi lại thoáng qua chén trà kia, chỉ sợ đêm nay sẽ còn có tiết mục khác.
Rất mau, Cố Dục Hàn cũng như đã say, lúc đi đường còn không đứng thẳng .
Có người tới đỡ , đưa đến một nơi để nghỉ ngơi.
Cố Dục Hàn mới ngồi xuống đã cảm nhận có người tóm lấy cánh tay mình.
Anh ngước mắt lên , Hoàng Vũ Vi ăn mặc lộ liễu, trong lòng kích không thôi!
Không ngờ người Triệu Giai Thành muốn ta hầu hạ là Cố Dục Hàn!
Đáng giá!
Đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt chẳng tốn công!
Hoàng Vũ Vi run rẩy lấy tay sờ mặt Cố Dục Hàn, ai ngờ cổ tay mới duỗi đến trước mặt Cố Dục Hàn, một chiếc còng tay lạnh như băng phát ra ánh sáng rắc một tiếng trực tiếp còng lên đôi tay ta!
Người đàn ông rõ ràng vừa rồi còn đang say, lúc này lại vô cùng tỉnh táo: "Cô đúng là chui đầu vào lưới."
Hoàng Vũ Vi mau chóng bị dẫn đi, Cố Dục Hàn trực tiếp sai người đưa ta đến cục công an!
Triệu Giai Thành và Triệu Tiến mới ngồi vào trong xe, đang chuyện.
"Hạ Kính Đình uống không ít, đã ngủ rồi."
"Cha, con đã sai người đưa Cố Dục Hàn đến căn phòng kia, bên trong có người chờ. Nhưng hiện tại con rất khó chịu, con đã uống chén trà kia, con cần lập tức tìm người giải quyết."
Triệu Tiến híp mắt: "Đi đi."
Triệu Giai Thành vội vã khó dằn nổi, lên một chiếc xe khác, thuốc trong nước trà kia quá mạnh.
May mà tài xế của ta cũng biết sắp xếp, mau chóng tìm một trẻ cho ta.
Triệu Giai Thành bắt đầu ra tay ngay trên xe, ai ngờ kia kinh ngạc không thôi: "Không phải xem mắt sao? Anh cái gì đấy, lưu manh!"
Tài xế mặt không đổi sắc lái xe đi.
Triệu Giai Thành thấp giọng tức giận mắng: "Đệt mẹ ! Còn phản kháng nữa thì ông đây đấy!"
Nhưng kia lại không sợ hãi, ấy liều mạng giãy giụa đoạt lấy tay lái, tài xế cũng luống cuống: "Anh Triệu! Giữ lấy ta!"
Triệu Giai Thành giữ lấy ấy rồi lột quần áo, liều mạng đập vào cửa xe, khoảnh khắc quần bị cởi ra liền biết mình không xuống xe nữa.
Cô ta liếc mắt Triệu Giai Thành một cái bằng đôi mắt đỏ như máu, nhào lên đi đoạt tay lái!
Tài xế hô to: "Đừng!!"
Triệu Giai Thành men say chếnh choáng, cả người nóng lên, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một tiếng rầm thật lớn truyền vào trong tai!
Âm thanh đó rất lớn.
Lớn đến mức Triệu Tiến cách đó một con đường cũng nghe , ông ta ngồi ở trong xe bỗng nhiên mở mắt ra: "Tiếng gì thế?"
Rồi sau đó, cửa sổ xe bị gõ vang, lọt vào trong tầm mắt là khuôn mặt của Cố Dục Hàn.
"Triệu lão, nghi phạm Hoàng Vũ Vi đã bị bắt, ngài mau trở về nghỉ ngơi đi."
Lòng Triệu Tiến run lên, một giây sau, ông ta hô to: "Đi tìm Giai Thành! Tìm Giai Thành!"
Cố Dục Hàn giương mắt lên, cuối phố khói bốc lên bốn phía, lửa lớn thiêu đốt.
Bạn thấy sao?