Chờ lần này sau khi Giai Thành xử lý Cố Dục Hàn xong, ông ta sẽ tiếp tục ra tay, tóm lại sẽ không để Hạ Kính Đình có người kế tục! Hai em Cố Dục Hàn đã trở mặt với nhau, kế tiếp sẽ là tàn sát lẫn nhau!
Rất mau, đã đến lúc bữa tiệc bắt đầu.
Cố Dục Hàn và Hạ Kính Đình cùng nhau đi vào, còn chưa xuống xe, Hạ Kính Đình đã dặn dò : "Hôm nay người nhà họ Triệu cũng ở đây, cháu phải cẩn thận đấy, con người Triệu Tiến ngàn chén không say."
"Cậu cứ yên tâm."
Ánh mắt hai người đều trầm xuống, người nhà họ Triệu tuyệt đối không có ý tốt.
Chẳng bao lâu, những người tham gia bữa tiệc hôm nay đều lục tục tới căn phòng bao đã đặt trước.
Vương lão cần ở nhà nghỉ ngơi, con và con rể của Vương lão chủ nhà chiêu đãi.
Triệu Giai Thành đi lên bắt tay Cố Dục Hàn: "Dục Hàn, đã lâu không gặp!"
Cố Dục Hàn cũng : "Phải, tôi mới vừa về Kinh Thị mấy tháng, sau này cơ hội gặp mặt sẽ nhiều hơn."
Triệu Giai Thành tự mình rót một chén trà cho Cố Dục Hàn: "Tôi không biết chuyện của Dao Nhược trước đây, từ nhỏ chúng ta đã quen biết nhau, tôi vẫn luôn rất áy náy về chuyện này, tôi xin lấy trà thay rượu kính một ly trước!"
Anh ta mặt mày tươi rót một chén trà cho Cố Dục Hàn, giỡn: "Đây là Long Tỉnh mà tôi trộm của cha tôi đấy, nếm thử đi."
Cố Dục Hàn nhận lấy chén trà có màu sắc cực kỳ đẹp kia rồi không uống, ngược lại : "Giai Thành, giữa chúng ta thì đừng những chuyện đó nữa. Trông lại rắn chắc hơn không ít rồi, hai ta tỷ thí ngau nhé?"
Trước kia lúc bọn họ ở cùng một trường học, không ai có thể đọ với Cố Dục Hàn trong trò vật tay.
Khi đó Triệu Giai Thành thường xuyên muốn tìm Cố Dục Hàn khiêu chiến.
Triệu Giai Thành lại thoáng chén trà kia, chỉ chần chờ một giây liền : "Sao thế, chê trà của tôi không ngon à?"
Cố Dục Hàn lắc đầu, trực tiếp duỗi tay bắt lấy cổ tay ta: "Nếu như tôi thua, chờ lát nữa ba chén rượu, nếu như thua, ba chén trà, trước kia lúc Giai Trì còn lá gan của ấy lớn hơn nhiều."
Sắc mặt của Triệu Tiến ở bên cạnh nháy mắt thay đổi.
Nụ trên mặt Triệu Giai Thành cũng biến mất, trò vật tay này, ta không đấu cũng không .
Hai người mau chóng dọn xong vị trí, khuỷu tay đều đặt lên bàn.
Hạ Kính Đình ở bên cạnh xem náo nhiệt: "Dục Hàn, hiện tại cháu là người biết võ, đừng thật đấy!"
Triệu Giai Thành cố hết sức khắc chế sự sắc bén trong mắt, ta nghĩ, lần này mình nhất định phải đòi lại.
Tuy rằng mấy năm nay ta không vào bộ đội ta thường xuyên rèn luyện, sức lực cũng không kém.
Nhưng ai ngờ, con rể của Vương lão ở bên cạnh : "Bắt đầu!"
Chỉ nghe phịch một tiếng, Cố Dục Hàn dứt khoát lưu loát vật cổ tay Triệu Giai Thành xuống như sét đánh không kịp che tai.
Tốc độ mau đến mức Triệu Giai Thành còn chưa phản ứng kịp!
Quả thực hơi giống người lớn bắt nạt trẻ con.
Mặt Triệu Tiến gần như đã sắp tái đi!
Cố Dục Hàn nhanh chóng đưa chén trà kia lên: "Giai Thành, tôi đã quen thói lỗ mãng rồi, tôi xin lỗi ! Chúng ta là em, không so đo đâu đấy, nào, để tôi giúp uống nước!"
Ly nước đưa tới bên miệng Triệu Giai Thành.
Triệu Tiến vội : "Được rồi, hai đứa đừng náo loạn nữa, chờ lát nữa còn ăn cơm, uống nhiều trà như gì?"
Nụ của Cố Dục Hàn dần dần phai nhạt đi: "Giai Thành, chẳng lẽ tôi lại hạ độc ?"
Lời này vừa thốt ra, mọi người trong phòng bao lập tức yên tĩnh đến kỳ lạ.
Hạ Kính Đình lại mắng: "Thằng nhóc Dục Hàn này! Cậu đã cháu không biết cư xử rồi! Còn không biết nữa à? Trong trà này còn có thể có độc ư? Giai Thành, sao cậu cũng lằng nhằng dây dưa như đàn bà thế hả? Cậu uống đi, cho nó xem thử có độc hay không? Hai thằng ranh, đừng nữa!"
Triệu Tiến hít một hơi sâu, chén trà hiện tại là do Triệu Giai Thành rót, nếu như ta không uống thì thật đúng là có gian dối.
Cuối cùng, Triệu Giai Thành nhận lấy chén nước, uống một hơi cạn sạch.
Anh ta quay đầu lại, khẩy một tiếng: "Hôm nay, chúng ta không say không về! Tôi vào nhà vệ sinh một lát trước đã."
Tới nhà vệ sinh thì sẽ nhanh chóng nhổ ra.
Ai ngờ Cố Dục Hàn lại đi theo, Triệu Giai Thành không tìm cơ hội nhổ ra.
Bữa tiệc bắt đầu, chỉ mười phút, ta đã cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, cả người đều hơi choáng váng.
Mà hôm nay Cố Dục Hàn nhiệt đến kỳ lạ: "Nào uống thôi, Triệu lão, tôi kính ngài một ly, Giai Thành, ly này tôi kính ..."
Bạn thấy sao?