Buổi sáng Hà Loan Loan mới xuống lầu, Lý Quốc Chấn đã khép tờ báo lại, tủm tỉm : "Con , vết thương trên cánh tay đã đỡ hơn chút nào chưa? Còn đau không? Để cha xem nào."
Ông ấy cánh tay bị thương của Hà Loan Loan thật cẩn thận, cách băng gạc còn có thể thấy một tầng hồng nhạt, đó là máu chảy ra ngoài.
Lý Quốc Chấn càng thêm áy náy: "Là cha có lỗi với con."
Hà Loan Loan biết, thật ra Lý Quốc Chấn cũng không phải người hoàn mỹ vẹn toàn, có đôi khi ông ấy quá mức thiện lương mềm yếu.
Chính những khuyết điểm ấy mới tạo thành cuộc đời không hoàn mỹ của Lý Quốc Chấn.
Nếu như ông ấy không thể ý thức vấn đề này thì về sau còn sẽ còn xảy ra nhiều chuyện hơn.
Bởi , Hà Loan Loan nhắc nhở: "Cha, con biết cha là người tốt, chuyện lần này đã cho chúng ta biết, người tốt chưa chắc đã gặp lành, có đôi khi thậm chí sẽ cược tính mạng cả nhà vào đó."
Lời này của Lý Quốc Chấn chột dạ, ngẫm lại, con rất đúng.
Ông ấy thở dài một tiếng: "Loan Loan, con yên tâm, cha sẽ không hồ đồ nữa. Đi, cha dẫn con ra sân xem một thứ trước."
Cố Dục Hàn theo sát ở phía sau, sợ Hà Loan Loan có chỗ nào không thoải mái.
Mấy người đi ra sân, đến một quái vật khổng lồ phủ miếng vải đen bên trên, Lý Quốc Chấn đi qua kéo miếng vải đen xuống, lộ ra một chiếc ô tô mới tinh màu trắng!
Mắt Hà Loan Loan sáng lên: "Xe?"
Lý Quốc Chấn gật đầu: "Trong nhà hiện tại có một chiếc xe, phần lớn thời gian đều là cha dùng, đơn vị của Dục Hàn có xe, tính chất công việc của nó hạn chế nó không thể quá mức phô trương, con thì khác, con là con của Lý Quốc Chấn, cha mua đồ cho con, không ai dám cái gì! Con trưởng thành rồi, hiện tại cũng đã kết hôn, có một chiếc xe của chính mình là chuyện bình thường."
Chiếc ô tô màu trắng trước mắt bất luận ngoại hình hay là chất liệu đều là hạng nhất ở thời đại này!
Nếu như ra phố thì chắc chắn sẽ là thứ cực kỳ phong cách!
Hà Loan Loan hiểu rõ, chiếc xe này tuyệt đối không rẻ, thậm chí còn đắt hơn so với chiếc ô tô của Lý Quốc Chấn!
Cô níu lấy cánh tay của Lý Quốc Chấn: "Cha ơi, cảm ơn cha! Nhưng con còn chưa biết lái mà!"
Lý Quốc Chấn ha ha, chỉ vào Cố Dục Hàn: "Chuyện dạy Loan Loan lái xe giao cho con đấy."
Cố Dục Hàn gật đầu: "Vâng, con nhất định sẽ hoàn thành."
Nhưng Lý Quốc Chấn lại chuyển đề tài: "Một như con có thể học lái xe, không cần vội, cha sẽ tìm tài xế cho con, chính là hai ông ngày thường bảo vệ con đó, bọn họ đều biết lái xe, vừa có thể tài xế của con lại có thể ngầm bảo vệ con. Loan Loan, cha không muốn con lại xảy ra bất cứ chuyện gì nữa."
Tình ân cần, lòng Hà Loan Loan tràn đầy hạnh phúc!
Chẳng bao lâu sau, bảo mẫu đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Canh nấm tuyết nóng hầm hập, cháo bát bảo, bánh nướng nhân thịt bò hành thái mới ra lò, bánh bao ướt, xíu mại nhân đậu đỏ, bánh rán kẹp thịt thơm giòn ngon miệng cộng thêm ba món ăn kèm tươi mát ngon lành.
Thật ra Hà Loan Loan không muốn ăn cho lắm.
Nhưng bô và chồng đang chằm chằm, vẫn ăn một chút.
Cơm nước xong Lý Quốc Chấn đi , Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn thì cùng nhau ngồi chiếc ô tô nhỏ màu trắng đến Kinh Đại.
Chiếc xe này đúng là quá phong cách, Hà Loan Loan cũng không sợ có người đố kỵ.
Nhà họ Lý bọn họ không ăn trộm không cướp giật, dựa vào thực lực mua ô tô, sao lại không thể lái chứ?
Hôm nay Hoàng Vũ Vi đến Kinh Đại có việc, ta vội vàng rời khỏi Kinh Đại, gặp phải vũng nước ở chỗ rẽ bên ngoài cửa con đường kia, một chiếc xe ô tô màu trắng vừa lúc đi ngang qua, hắt nước bẩn lên bẩn giày ta, Hoàng Vũ Vi tức giận mắng chửi vài câu.
"Các người không có mắt à!"
Nhưng ta không dám dừng lại quá lâu, nhanh chóng rời đi.
Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn tìm ký túc xá giáo viên của đại sư Thương Tế, mới đi tới cửa đã thấy trong phòng vang lên một loạt tiếng lách cách leng keng.
Chờ đến gần thì thấy đại sư Thương Tế đang tìm kiếm thứ gì đó khắp nơi, trên mặt đất rơi một đống đồ lung tung rối loạn!
Thấy Hà Loan Loan tới, vẻ mặt đại sư Thương Tế có chút hốt hoảng: "Loan Loan, hôm nay chỗ thầy có ăn trộm lẻn vào, bị mất vài thứ!"
Bạn thấy sao?