Cố Dục Hàn vô cùng kích , trước đó chỉ cảm thấy có con hay không đều không quan trọng, chỉ cần ở cùng Loan Loan là .
Nhưng bỗng nhiên biết trong bụng vợ có một đứa bé thuộc về hai người bọn họ, liền phát hiện tâm trạng này chưa từng trải nghiệm thì tuyệt đối không thể hiểu .
Anh sắp có một đứa bé thuộc về và Loan Loan, chỉ nghĩ thôi đã rất tốt đẹp rồi!
Cố Dục Hàn đứng lên đi hai vòng, quyết định: "Loan Loan, đi với cha, sau đó lại gọi điện thoại đến chỗ cha mẹ !"
Hà Loan Loan nhanh chóng ngăn đón : "Từ từ hẵng đi, chờ ổn định rồi sau, nếu không lỡ như có vấn đề gì thì chẳng phải là sẽ mất công vui mừng một hồi ư?"
Nhưng nghĩ đến việc mình mang thai, một ngày nào đó cũng sẽ sinh ra một đứa nhóc đáng liền không kiềm cảm thấy tâm trạng rất tốt!
Cố Dục Hàn gật đầu, nhẹ nhàng ôm : "Em rất đúng, tạm thời chưa vội, buổi sáng ngày mai không đến đơn vị nữa mà cùng em đến chỗ đại sư Thương Tế, sau khi xác định chuyện này, em cũng phải bỏ bớt chuyện trong tay đi.
Chỉ cần cảm thấy thân thể không thoải mái thì phải nhanh chóng nghỉ ngơi. Anh có thể giúp em đi thủ tục tạm nghỉ học ở trường bất cứ lúc nào, chuyện kiếm tiền em cũng không cần suy xét, cha mẹ , cha và cả nữa, chẳng lẽ mấy người còn không nuôi nổi em và con sao?"
Trên mặt toàn là vẻ lo lắng, cũng là sự vui mừng phát ra từ đáy lòng, Hà Loan Loan rất ít thấy liên tục vui vẻ đến không kiềm chế .
Cô bổ nhào vào trong lòng : "Ôi chao, chỉ là mang thai mà thôi, có nhiều phụ nữ mang thai lắm đấy, chỉ cần không có quá nhiều trạng không thoải mái thì vẫn phải bận rộn một chút mới tốt, không nhúc nhích trong thời gian dài cũng không tốt cho sự phát triển của đứa trẻ. Bản thân em học đông y đấy nhé, chẳng lẽ còn không hiểu thân thể của mình sao?
Anh yên tâm, em sẽ không quá kao lực đâu, bên chỗ Tào Quyên không cần em phí quá nhiều công sức, em đã xong thủ tục của xưởng thực phẩm, dù sao thì em sẽ không việc tay chân, chỉ cần tuyển người am hiểu việc quản lý là ít công to. Em là một người không chịu ngồi yên, em sẽ có trách nhiệm đối với con của chúng ta."
Cô kéo tay Cố Dục Hàn, nhẹ nhàng đặt lên trên bụng mình.
Đôi mắt hai người đều mang niềm hạnh phúc vô bờ không thể hòa tan.
Từ sau khi biết Hà Loan Loan mang thai, Cố Dục Hàn rất tự giác thật cẩn thận trong mọi việc.
Đem toàn bộ những thứ có khả năng cho cơ thể thai phụ ra ngoài từ trong phòng ngủ, đồ có chứa một chút mùi cũng đều lấy đi, sợ Hà Loan Loan lại nôn nghén.
Ban đêm Hà Loan Loan có chút tĩnh nhỏ nào đều nhanh chóng dậy theo.
Làm Hà Loan Loan ngượng ngùng: "Em đi vệ sinh thôi! Không cần chuyện bé xé ra to như !"
Nhưng rất lo lắng, đi cùng đến cửa phòng vệ sinh, sợ không cẩn thận trượt chân hoặc là lại thấy buồn nôn.
Hà Loan Loan đã hiểu, thực ra Cố Dục Hàn thật sự rất thích trẻ con!
Nhưng càng hiểu rõ, chuyện mang thai này, ai có thì người nấy mới biết, sáng sớm ngày ra nôn nghén còn đến sớm hơn cơn đói muốn ăn.
Buổi sáng thấy buồn nôn hơn tối hôm qua, Hà Loan Loan nghĩ thầm trong lòng, nôn nghén đúng là phản nhân loại!
Cô phải nghĩ cách, nhanh chóng thừa dịp mình đang mang thai, nghiên cứu ra một cách ngăn nôn nghén!
Phía trước Bao Bạch Tuyết cũng nôn nghén, Hà Loan Loan kê cho ấy thuốc bổ điều trị, không phải người nào cũng thích hợp, nghĩ nếu có thể nghiên cứu chế tạo ra loại thích hợp cho mỗi một thai phụ đều có thể uống, vừa có thể bổ thai lại có thể ngăn nôn nghén, quả thực không còn gì tốt hơn.
Hôm nay Lý Quốc Chấn dậy rất sớm, gần như ông ấy cả đêm không ngủ.
Càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng là một lão già khốn nạn, suýt chút nữa đã Loan Loan!
Vừa lúc, chiếc ô tô màu đỏ của nước ngoài mà Lý Quốc Chấn đặt mấy tháng trước đã tới rồi.
Đó là chiếc do ông ấy cố ý đặt chế tạo riêng, tốn một khoản tiền rất lớn.
Chiếc ô tô do nước D sản xuất, ngoại hình rất đẹp, tính năng cũng rất tiên tiến, giá cả gấp mười lần chiếc ô tô mà hiện tại Lý Quốc Chấn đang đi mỗi ngày.
Ông ấy bằng lòng tiêu số tiền này.
Bạn thấy sao?