Trọng Sinh Trở Lại, [...] – Chương 397

Thấy Lý Quốc Chấn rối rắm, Hà Loan Loan liền : "Cha, nếu cha cảm thấy không đành lòng để chị ta cứ như mà ngồi tù thì hay là trước mắt xưa thả chị ta ra, chờ một thời gian sắp xếp cho chị ra ra nước ngoài."

Lý Quốc Chấn lại cảm thấy hổ thẹn với Hà Loan Loan, cuối cùng vẫn đồng ý: "Loan Loan, là cha có lỗi với con, chờ sau khi con bé ra ngoài, cha sẽ lập tức để người ta sắp xếp đưa con bé ra nước ngoài."

Ông ấy xong lại có chút hối hận, ngẫm lại Lý Đan Thanh sẽ mau chóng ra nước ngoài, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Buổi tối hôm ấy, Lý Quốc Chấn viết một phần di chúc, bên trên viết rành mạch, nếu như một ngày nào đó ông ấy không còn nữa, tất cả tài sản trên danh nghĩa đều để lại cho một mình Hà Loan Loan.

Mặt khác, chuyện này ông ấy cảm nhận Hà Loan Loan cũng không an toàn, bên cạnh cần phải bố trí hai vệ sĩ.

Lý Quốc Chấn mau chóng tìm người hai lính xuất ngũ, thân thủ đều rất tốt.

Nhưng không cần đi theo mọi lúc mà chỉ đi theo từ xa khi Hà Loan Loan đi ra ngoài việc để phòng bất trắc.

Hà Loan Loan cũng không từ chối, hiểu rõ, với tính cách của Lý Đan Thanh sẽ không chịu thôi như .

Đối với Lý Đan Thanh mà , đến nơi trời xa đất lạ ở nước ngoài không gọi là hưởng thụ mà là ngược đãi!

Chuyện nộp tiền bảo lãnh cho Lý Đan Thanh là do Lý Quốc Chấn đi xử lý.

Hà Loan Loan về ở trong ký túc xá, phát hiện hình như Ngô Linh Lị không thoải mái cho lắm, hỏi vài câu thì Tô Vân ở bên cạnh : "Hôm nay ta bị cảm, không trở về ký túc xá ở nên không biết, là tôi cùng ta đến trung tâm y tế khám đấy."

Ngô Linh Lị miễn cưỡng gật đầu, Hà Loan Loan liền muốn bắt mạch cho ấy.

Nhưng Ngô Linh Lị rụt tay lại: "Tôi muốn ngủ một lát, Loan Loan, cứ bận chuyện của mình đi."

Hà Loan Loan , Ngô Linh Lị bò lên trên giường nhanh chóng đi ngủ.

Mà bài thi trên bàn của Ngô Linh Lị vẫn trống không.

Hà Loan Loan muốn lo chuyện của đại sư Thương Tế nên chưa kịp hỏi nhiều hơn, dặn dò Ngô Linh Lị ý thân thể rồi sau đó nhanh chóng rời khỏi ký túc xá.

Cô mới đi, Tô Vân liền đi đến mép giường của Ngô Linh Lị, ôm cánh tay : "Cô có cốt cách đấy chứ, thà chính mình chịu đựng. Được thôi, dù sao thứ này, không chịu bỏ vào ấm nước của Hà Loan Loan thì tự bỏ vào ấm nước của mình đi, cũng có phải là tôi bỏ đâu! Là chính tự ngược đãi mình bỏ vào mà, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả."

Ngô Linh Lị cắn chăn kêu, không gì cả.

Đôi mắt đỏ bừng.

Cô từng thử đi tìm giáo viên, có người hạ độc ấy, giáo viên tìm Tô Vân hỏi thăm, Tô Vân tỏ vẻ mặt vô tội khẳng định Ngô Linh Lị có vấn đề về tinh thần, còn bảo Triệu Dao Nhược chứng.

Triệu Dao Nhược tất nhiên sẽ không có thời gian rảnh rỗi thay cho Ngô Linh Lị.

Cuối cùng chuyện này không giải quyết gì.

Ngô Linh Lị biết chồng của Hà Loan Loan là quan chức trong quân đội, mà hình như nhà họ Triệu còn lợi hơn, ấy do dự thật lâu, không mở miệng với Hà Loan Loan.

Hoặc là, ấy không đi học nữa...

Nhưng mà không đi học thì ấy có thể ? Cô ấy dựa vào đâu mà không đi học chứ?

Ngô Linh Lị nhắm hai mắt không lời nào.

Tô Vân đá ghế: "Hỏi đấy! Đồ ti tiện! Rốt cuộc có dám đổ vật kia vào trong ấm nước của Hà Loan Loan không? Hôm nay chắc ta sẽ về phòng ngủ đấy!"

Cả người Ngô Linh Lị phát run.

Bên cạnh, Triệu Dao Nhược đang thoa kem dưỡng lên khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp khẽ cau mày: "Tô Vân, cậu nhẹ thôi."

Tô Vân : "Dao Nhược, cậu xem ta kia, không biết còn tưởng có ai bắt nạt ta đấy, là ta tự mình lựa chọn uống thứ nước kia, có phải tớ ép ta đâu..."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...