Hà Loan Loan nắm lấy tay ấy, ngón tay dò xét mạch đập của ấy: "Khí huyết không đủ, không phải bệnh nặng gì hết, do suy dinh dưỡng mà thành. Cô cầm số tiền này đi mua ít đồ ăn, bổ sung dinh dưỡng cho chị và đứa bé đi."
Nói rồi móc ra một ít tiền từ trong túi đặt lên trên tay người phụ nữ.
Người phụ nữ kia vô cùng kích , vội vàng muốn dập đầu, Hà Loan Loan nhanh chóng giữ chặt ấy: "Không cần khách sáo như , nuôi lớn đứa bé cho tốt nhé."
Cô rồi đứng lên, muốn cùng Cố Dục Hàn đi về hướng ô tô.
Ai ngờ người phụ nữ giữ chặt lại: "Xe! Xe! Có vấn đề! Vừa nãy có người vào xe của hai người!"
Vốn dĩ ấy đã thấy, cũng không tính ra, thói đời này, bọn họ đã đủ đáng thương rồi, gì còn lòng dạ nào đi giúp những người khác chứ?
Nhưng ấy không ngờ Hà Loan Loan sẽ thiện lương như , mua bánh kem cho con ấy, còn cho ấy tiền.
Người phụ nữ không chút do dự cho Hà Loan Loan chuyện chiếc xe đã bị người ta tay chân!
Cô ấy kích đứng ở trước mặt Hà Loan Loan, ra sức mô tả: "Một trẻ lớn hơn , tóc dài thế này, mặt thì tròn, phía dưới mắt có một nốt ruồi, ta đã chọc lốp xe, còn..."
Cố Dục Hàn nhanh chóng đi kiểm tra xe, vừa kiểm tra liền phát hiện ô tô thật sự bị tay chân!
Nếu như hai người bọn họ cứ mà lái đi thì khẳng định sẽ xảy ra chuyện!
Hà Loan Loan nghe xong lời miêu tả của người phụ nữ, mau chóng đoán ra một người.
Cô và Cố Dục Hàn cùng nhau tìm một vòng ở quanh xe, chẳng bao lâu, Cố Dục Hàn đã tìm một chiếc kẹp tóc màu đen mà Lý Đan Thanh rơi.
Hai người trực tiếp báo cảnh sát.
Có người phụ nữ ăn xin kia chứng, còn có chứng cứ là cái kẹp tóc này, Lý Đan Thanh muốn chạy cũng không có cửa!
Còn Lý Đan Thanh sau khi tay chân với ô tô thì trở lại trong trường học với tâm trạng rất tốt.
Cô ta vui vẻ đi mua một phần sủi cảo nhân thịt heo, nằm ở trên giường đọc tiểu thuyết.
Cho dù Lý Quốc Chấn thương Hà Loan Loan hơn nữa, chỉ cần Hà Loan Loan xảy ra chuyện thì ta chính là đứa con cháu mà Lý Quốc Chấn có thể trông cậy vào nhất.
Mãi đến khi công an tới trường học, trực tiếp tìm đến phòng ngủ: "Lý Đan Thanh đúng không? Cô đã tham gia vào vụ án cố ý mưu sát!"
Lý Đan Thanh sợ tới mức suýt chút nữa rơi xuống: "Tôi, tôi không có! Tôi vẫn luôn ở trong ký túc xá không đi ra ngoài!"
"Tìm thấy tóc của , kẹp tóc rơi ở hiện trường, bên đó có một dấu chân của trên vệt nước, ven đường có người ăn xin đã từng tận mắt thấy vào xe của Cố Dục Hàn!"
Lúc ấy khi Lý Đan Thanh ra tay cho rằng không một kẽ hở, không ngờ lại có nhiều chứng cứ như !
Cô ta đấu tranh một cách mơ màng hồ đồ vẫn bị mang đi.
Tới cục công an, ta muốn giảo biện quả thực là điều không thể.
Rất mau, Lý Đan Thanh chỉ có thể khóc lóc nhận tội.
Cô ta liều mạng giải thích: "Tôi chỉ muốn hù dọa bọn họ thôi! Tôi không muốn bọn họ!"
Nhưng loại hành vi này không phải mưu sát thì là cái gì chứ?
Cho dù không tạo thành tổn thương thực chất hành vi của ta cũng đã cấu thành phạm tội.
Rất mau chuyện này cũng bị Lý Quốc Chấn và ba Lý biết .
Hai người cũng rất bất ngờ, không ngờ Lý Đan Thanh lại ra chuyện thế này!
Chú ba Lý cầu gặp Lý Đan Thanh, ai ngờ Lý Đan Thanh bất chấp tất cả: "Ông cho rằng ông là thứ tốt lành gì chứ!! Nếu không phải ông vô năng ông là kẻ bỏ đi! Thì sao tôi lại bị ép đến mức này!!
Phải, tôi đã đi giáo huấn bọn họ đấy! Thế vì sao tôi lại đi giáo huấn bọn họ, còn không phải do tôi bị đuổi ra ngoài, mất hết mặt mũi ư! Được, hiện tại tôi sắp ngồi tù rồi, ông đã vui chưa? Các người đều thấy vui chưa?"
Cô ta lúc thì điên cuồng khóc lớn lúc thì ha ha.
Bạn thấy sao?