Đầu tiên, tôi lấy hết tiền và phiếu mình tiết kiệm ra, sau đó đập vỡ ổ khóa bàn việc của Tạ Tri Hứa , lấy đi toàn bộ tiền bên trong.
Cũng đành chịu, ra ngoài xa, tiền bạc lúc nào cũng phải chuẩn bị chút ít.
Tôi lại sắp xếp quần áo vào vali da, rồi mang vali đến phòng nhà trọ đã trước. Xong xuôi, tôi mới cho phần nước ép cà chua đã chuẩn bị sẵn vào vỏ xích (ruột lợn) , rồi nhét vào túi quần.
9
Bảy giờ bốn mươi lăm phút sáng, đúng lúc học sinh tiểu học tới trường.
Cũng là lúc Tạ Tri Hứa đèo Chu Uyển tới trường.
Tôi ra ngoài sớm hơn, vò cho tóc rối tung lên, rồi nhét từng lớp quần áo vào bụng, để người khác vào là nhận ra ngay tôi đang mang thai.
Làm xong mấy việc này, tôi liền trà trộn vào đám đông.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Đợi khi thấy chiếc xe đạp của Tạ Tri Hứa đang đèo Chu Uyển vừa hay dừng lại ngay cổng trường.
Tôi liền đột nhiên cất tiếng rên rỉ, rồi lao xông tới.
Tôi “thịch” một tiếng, quỳ sụp xuống trước mắt mọi người.
Tôi túm lấy chân Chu Uyển .
“Thím, tôi xin thím, tôi cầu xin thím, trả chồng lại cho tôi không?”
Người ra người vào trước cổng trường. Nào là phụ huynh đưa con đi học, giáo viên ra vào, lại có cả người qua đường.
Giọng tôi thê lương kéo dài, ai oán thảm thiết.
Chẳng mấy chốc, xung quanh đã có không ít người vây xem.
“Chị, chị dâu , chị gì ?”
Chu Uyển không ngờ là tôi. Cô ta chẳng ngờ tôi lại đến cổng trường chuyện.
Cô ta mặt mày trắng bệch, run rẩy muốn đỡ tôi dậy.
“Chị, chị dâu , chị mau! Chị mau dậy đi!”
Vừa , ta vừa cuồng loạn về phía Tạ Tri Hứa , “Anh! Anh mau đỡ chị dâu dậy đi! Mau lên!”
Tạ Tri Hứa bị Chu Uyển gào cho tỉnh, ta theo bản năng liền vươn tay kéo tôi, “Triệu Như !”
“Em gì ?”
“Mau đứng dậy, em mau đứng dậy mau!!”
Tạ Tri Hứa sức lực rất lớn. Một đôi tay kìm chặt lấy tôi, định kéo tôi đứng dậy.
Tôi vùng vẫy đập bừa vào tay ta .
“Thím , tôi cầu xin thím, đừng ngủ với chồng tôi không?”
[ – .]
“Chồng tôi giờ đến cũng không thèm tôi lấy một cái, ngày nào cũng ngủ lại phòng thím, tôi… tôi thật sự sống không bằng chết!!”
“Thím , cầu xin thím, con tôi không thể không có bố, cầu xin thím, cầu xin thím trả chồng lại cho tôi, không?”
“Ngày nào tôi cũng ở nhà trâu ngựa hầu hạ thím , cứ thấy chồng tôi vào phòng tôi là thím lại đòi tự tử, không muốn sống nữa. Nhưng mà… mà đây là chồng của tôi mà, đây là chồng của tôi đấy thím, cầu xin thím đi, tôi đây chị dâu cầu xin thím đấy không?”
Thấy tôi càng càng quá đáng, Tạ Tri Hứa liền vươn tay định bịt miệng tôi.
Tôi cố sức giãy giụa, “Anh, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi nữa mà, hu hu hu…”
Đám đông vây xem quả thực kinh ngạc đến mức không tin vào mắt mình!
Không ít người nhận ra Chu Uyển vội vàng kéo con mình rời đi, bịt chặt tai bọn trẻ không cho nghe.
Đúng lúc này, lại có người kinh hô lên, “Hiệu trưởng đến rồi, mau tránh ra mau tránh ra!”
Tạ Tri Hứa vừa nghe thấy lãnh đạo nhà trường đều đã đến, sợ tôi lại ra điều gì ‘ sốc’, liền điên cuồng muốn bịt miệng tôi.
Động tác giãy giụa của tôi cũng càng lúc càng kịch liệt hơn.
“A!!”
Lúc này tôi liên tục lùi lại mấy bước, rồi đột ngột ngã vật ra đất.
“Ối chao c.h.ế.t rồi, bà bầu ngã rồi!!”
Có người theo bản năng kêu lên.
Còn tôi thì ôm chặt bụng, “Tạ Tri Hứa , đánh tôi, vì cái con bồ này mà đánh tôi!!”
Tôi bịt chặt miệng, khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc.
Rồi tôi rên rỉ trong đau đớn, đưa tay sờ thử, lòng bàn tay đưa lên đầy vết máu!
Đến lúc này, đám đông lập tức xôn xao!
10
Ngay cả vị hiệu trưởng vừa đi tới cũng kinh ngạc cảnh này.
Nhưng tôi lại như hoàn toàn không màng đến cái bụng của mình, vẫn quỳ gối từng bước bò về phía Chu Uyển , phía sau là một vệt m.á.u loang lổ kéo dài.
“Thím , chị dâu cầu xin thím đấy, trả chồng cho tôi không? Được không?”
Chu Uyển mặt mày tái mét, vô thức lùi lại phía sau mấy bước.
Có người tiến tới đỡ tôi dậy, “Trời ơi, tạo nghiệp quá! Mau, mau đưa tới bệnh viện xem đi, chậm trễ là mất con đấy!”
Tôi khóc lóc thút thít giãy giụa, chằm chằm Chu Uyển , “Thím kiếm người đàn ông khác kéo vào phòng thím không?”
“Tôi biết, mấy năm nay chồng thím không ở bên cạnh, giờ lại đột ngột qua đời Tạ Triệu mất, thím cũng không cần nhẫn nhịn nữa rồi.”
“Nhưng, đây là chồng của thím mà! Chuyện của hai người là bất chấp luân thường đạo lý đấy, thím! Thím, thím không thể thế !”
Bạn thấy sao?