Trọng Sinh Tránh Xa [...] – Chương 3

CHƯƠNG 3

Tôi lạnh.

Kiếp trước, khi tôi vừa hay tin về chuyện dơ bẩn này của Tạ Tri Hứa và Chu Uyển, tôi cũng sụp đổ. Còn nhớ khi đó, Lưu Thúy Hà, người vừa mẹ vừa mẹ chồng này, cũng cam đoan với tôi như .

Bà ta chỉ cần Chu Uyển mang thai, sau này hai người họ nhất định sẽ không còn bất kỳ dính dáng nào nữa.

Nhưng sự thật thì sao?

Sự thật là, sau khi có câu này của Lưu Thúy Hà…

Một tháng sau đó, Tạ Tri Hứa và Chu Uyển đêm đêm hoang đường trong phòng. Chỉ cần Tạ Tri Hứa vừa đặt chân vào phòng tôi, Chu Uyển hoặc nhức đầu, hoặc đau ngực.

Sau khi Chu Uyển mang thai, Tạ Tri Hứa càng vui vẻ hơn bất cứ điều gì khác. Suốt quá trình nâng niu như châu báu, ngay cả sau khi con sinh ra, ta càng lúc càng dồn hết tâm trí cho ta và đứa trẻ. Thậm chí con tôi ốm sốt, Tạ Tri Hứa đưa đến bệnh viện khám, Chu Uyển cũng có ý kiến.

Hễ một tí là , con của ta đáng thương, chỉ có thể gọi bố ruột mình là bác cả. Mỗi lần ta thế, Tạ Tri Hứa liền đầy mặt hổ thẹn, bảo tôi thông cảm cho ta.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Cứ thế mà thông cảm, cứ thế nửa đời người trôi qua.

Nghĩ đến đây, tôi không kìm nhớ đến người đã thay thế Tạ Tri Hứa xuống nông thôn, cuối cùng vì sống trong chuồng bò mà nhiễm phong hàn. Cứ thế kéo dài, cho đến khi Tạ Triệu mắc bệnh phổi mà chết.

Tôi nghiêm túc Lưu Thúy Hà.

“Để Tạ Tri Hứa ngủ với người phụ nữ của A Triệu, mẹ có nghĩ đến A Triệu biết chuyện sẽ thế nào không?”

Lưu Thúy Hà ngây người.

Tiếng bước chân vốn đang bước ra cũng đột nhiên dừng lại.

4

Tôi lạnh.

“A Triệu mong chờ bao lâu, mới cưới Chu Uyển về nhà?”

“Nhưng mẹ thương con trai cả, cứ thế lại trong kỳ trăng mật, lại để A Triệu khai tăng thêm một tuổi, để nó thay nó xuống nông thôn.”

“Nó vừa đi bao lâu? Mẹ liền để ruột nó ngủ với Chu Uyển.”

“Mẹ thì hay lắm, là để lại người nối dõi cho A Triệu.”

“Nhưng rõ ràng là mẹ biết Tạ Tri Hứa đã có tâm tư khác với Chu Uyển, thêm vào đó Chu Uyển bao năm qua đơn lẻ bóng, sớm đã không nhịn nữa, cho nên mẹ mới dứt khoát tìm một cái cớ để hai kẻ cầm thú kia chuyện xấu, con đúng không? Mẹ chồng tốt của con?”

[ – .]

Lưu Thúy Hà mặt trắng bệch, hai môi run rẩy, nửa ngày không nên lời.

“Mẹ như , không sợ A Triệu c.h.ế.t không nhắm mắt, nửa đêm về tìm mẹ và ta sao?”

“Còn đòi để lại người nối dõi cho nó? Các người xứng sao? Các người tạo ra đứa con hoang như thế này, vẫn muốn truyền hương hỏa cho A Triệu sao? Mơ à!”

“Hừ, tôi xem xem, ba súc sinh không biết liêm sỉ như các người, sẽ có kết cục tốt đẹp thế nào!”

Bụng truyền đến từng đợt đau âm ỉ. Tôi không Lưu Thúy Hà lấy một cái nữa, trở về phòng liền mơ màng thiếp đi.

Tôi nằm trên giường ba ngày.

Tạ Tri Hứa hẳn là hôm đó nghe lời tôi , tưởng tôi vẫn còn tức giận, liền bữa nào cũng mang cơm nước vào, lại dịu dàng dỗ dành tôi ăn, ngay cả buổi tối cũng túc trực trong phòng tôi, không rời nửa bước.

Tôi đương nhiên rất phối hợp.

Đứa bé mất rồi, thật ra cũng là ý trời. Điều tôi cần bây giờ, chính là nhanh chóng điều dưỡng cơ thể cho tốt.

Thời gian đi Singapore còn hơn mười ngày, tôi phải đi trước một ngày đến đoàn tập trung với mọi người. May mắn là cơ thể tôi vẫn khá tốt, ngoài việc còn hơi suy nhược, cũng hay ra mồ hôi lạnh ra, còn lại không có gì khó chịu cả.

Tạ Tri Hứa thấy tôi quả thật suy nhược nghiêm trọng, vẫn tưởng tôi bị tức giận cho hỏng người, lại nghĩ trong bụng tôi vẫn còn con, liền bảo Lưu Thúy Hà đi g.i.ế.c một con gà đến tẩm bổ cho tôi.

Còn Chu Uyển thấy Tạ Tri Hứa túc trực chăm sóc tôi suốt ba ngày, đến ngày thứ ba cũng không đến phòng ta nữa, ta rất nhanh lại bắt đầu giở trò.

5

Cô ta trước hết ở trong phòng thút thít khóc, cũng không ra ăn cơm. Không lâu sau, liền lại đòi tự sát nữa, người như ta sống chỉ là gánh nặng, không nên thêm phiền phức cho gia đình.

Tạ Tri Hứa ban đầu đang đút tôi uống canh, nghe tiếng truyền đến từ căn phòng bên kia, ta liền đặt bát xuống xông ra ngoài. Chỉ là đến cửa phòng, ta vẫn cố gắng nhịn xuống.

“A Như, sang bên Uyển Uyển xem một chút.”

Người đàn ông tuy là hỏi tôi, trái tim ấy sớm đã bay sang căn phòng khác rồi.

Tôi bưng bát lên, từ tốn uống một ngụm, lúc này mới :

“Nếu em không cho đi, sẽ không đi sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...