Kiếp trước, sau khi em trai của Tạ Tri Hứa qua đời, em dâu ta đòi tự sát, muốn chếc theo. Mẹ chồng không đành lòng, bèn nghĩ ra một kế để ta cho em dâu này một đứa con gọi là nối dõi.
Tôi không đồng ý, Tạ Tri Hứa lại :
“Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, cho em ấy, chúng ta vẫn có thể sống tốt mà thôi, em loạn cái gì?”
Đó là cả một mạng người mà, sao lại lạnh lùng như ?
Dù tôi đã nghiêm ngặt đề phòng, hai người họ vẫn chuyện đó.
Sau đó, cả trái tim của Tạ Tri Hứa đều dồn hết vào người em dâu. Đồ ăn ngon là của em dâu. Phiếu gạo, phiếu thịt hàng tháng mang về đều đưa hết cho em dâu. Sau khi ta sinh con, Tạ Tri Hứa càng sắp xếp cho ta vào trường giáo viên dạy thay.
Sau này, khi con trai tôi kết hôn, nó khó xử kéo tôi sang một bên.
“Mẹ, ngày cưới để thím và bố ngồi cùng nhau nhận trà mà chúng con kính nhé?”
“Con và vợ con hồi nhỏ đều là học sinh của thím. Thím ấy luôn rất chăm sóc chúng con, có thể không có thím ấy, sẽ không có con của ngày hôm nay.”
“Mẹ, mẹ thương con, đồng ý với con không ạ?”
Tôi tức đến phát bệnh tim, ngã vật xuống đất, con trai lại lạnh lùng .
“Mẹ, sao mẹ lại ích kỷ thế? Đây là quyết định cả nhà cùng , mẹ giả vờ ốm cũng vô ích thôi!!”
Tôi giơ tay lên, muốn gọi con trai lại, bảo nó đưa tôi đến bệnh viện, chỉ có thể thấy bóng lưng nó quyết tuyệt rời đi.
Trọng sinh trở lại kiếp này, tôi chọn người ích kỷ với lũ sói vô ơn này.
1
Tôi ngồi cạnh chiếc bàn vuông ở gian chính suốt ba tiếng đồng hồ.
Trên bàn là ngọn nến long phụng đã cháy gần nửa.
Và.
Vé tàu đi theo đoàn đến Singapore biểu diễn.
Cũng ngày này của kiếp trước.
Mẹ chồng bỗng dưng cho tôi hai đồng, bảo tôi ra trấn mua ít kẹo về. Sau khi có thai, tôi rất thích ăn đồ ngọt. Tôi cứ nghĩ mẹ chồng thông cảm cho mình, liền hăm hở ra trấn, mua không ít kẹo và một bông hoa cài tóc về.
Chú em vừa qua đời chưa bao lâu, em dâu liền ngày ngày ủ rũ không vui, mấy lần đều đòi tự sát c.h.ế.t theo em. Mẹ chồng không nỡ , liền ấp a ấp úng, muốn để Tạ Tri Hứa cho em dâu một đứa con.
Tôi đương nhiên không thể đồng ý, cũng ầm ĩ mấy lần. Sau này cũng không thấy mẹ chồng nhắc lại nữa, tôi liền nghĩ chuyện này đã qua rồi.
Điều tôi không biết là, ngày hôm đó, mẹ chồng cố ý gọi tôi đi. Lại cố ý trong gian chính ở nhà đốt nến long phụng, để hai người họ chuyện đó.
[ – .]
Đến khi tôi đầy lòng vui vẻ mang theo kẹo và hoa cài tóc hình bướm định tặng em dâu về, mọi thứ đã muộn rồi.
Chu Uyển thẹn thùng.
Tạ Tri Hứa liên tục thất thần Chu Uyển.
Và tôi, người đau đớn đến không thở nổi.
Nhưng sao chứ?
Tôi từng khóc, từng loạn.
Nhưng đổi lại chỉ là sự chán ghét tột độ của mẹ chồng và Tạ Tri Hứa. Thậm chí đến sau này, Tạ Tri Hứa có món gì ngon, đều cho Chu Uyển hết. Ngay cả tiền lương và phiếu gạo phiếu thịt mỗi tháng cũng đưa hết vào tay ta.
Tôi cũng từng loạn.
Nhưng ta luôn .
“Chu Uyển ngại ngùng, không thích tranh giành gì, sợ ấy cần tiền cũng ngại không dám mở lời.”
“Em đằng nào cũng chẳng có gì cần tiêu, thật sự cần dùng tiền, em cứ xin ấy là rồi.”
Khi ấy, tôi cũng sắp sinh rồi, dù có muốn ly hôn cũng không nỡ xa con. Tôi sống mơ mơ màng màng sinh ra con trai. Rồi lại mơ mơ màng màng Chu Uyển mang thai, sinh con. Đến khi Tạ Tri Hứa chạy chọt quan hệ, cho ta giáo viên dạy thay.
Tôi hai người họ có đôi có cặp. Nhìn họ như vợ chồng, đêm đêm đường hoàng ngủ cùng nhau.
Vì con, tôi cũng chỉ đành nhịn.
Nhưng tôi đổi lại gì?
Là đứa con tôi vất vả lắm mới nuôi lớn, vào ngày kết hôn lại cầu xin tôi để Chu Uyển thay thế tôi nhận trà của vợ chồng nó.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nó ,
“Mẹ, ngày cưới để thím và bố ngồi cùng nhau nhận trà mà chúng con kính nhé?”
“Con và vợ con hồi nhỏ đều là học sinh của thím. Thím ấy luôn rất chăm sóc chúng con, có thể không có thím ấy, sẽ không có con của ngày hôm nay.”
“Mẹ, mẹ thương con, đồng ý với con không ạ?”
Thấy tôi phát bệnh tim, vẫn tưởng tôi giả vờ.
“Mẹ, sao mẹ lại ích kỷ thế? Đây là quyết định cả nhà cùng , mẹ giả vờ ốm cũng vô ích thôi!”
Tôi nhắm nghiền mắt .
Mọi thứ của kiếp trước.
Thật sự không dám lại.
Bạn thấy sao?